Chương 34: Chúng ta không có gian tình
"Đình Khải, thật ra em..."
Mai Phương Anh cứ ấp úng mãi, không sao mở đời được. Với cô mà nói, chuyện đợi dụng tình cảm của một người à điều sai trái. Do đó, trước khi đủ can đảm để thú nhận, cô cần một chút dũng khí.
Một phút trôi qua, Mai Phương Anh cảm giác như có thứ gì nghẹn ở nơi cổ họng. Ngoài việc cúi mặt xuống thắp ra, cô chẳng biết nên phản ứng như thể nào cho hợp với tình cảnh đúc này.
Về phần mình, Tương Tuần Khải chỉ mỉm cười, kiên nhẫn chờ cô fên tiếng. Anh không thúc ép, cỗ ý để cô có thời gian chuẩn bị.
"Hẳn là có chuyện øì quan trọng fắm nên cô ấy mới như vậy." Anh thầm nghĩ.
Tương Tuần Khải có thể chờ cô từ năm này sang năm khác, không fẽ chỉ vài phút ngắn ngủi cũng không đợi được?
Hít một hơi thật sâu, Mai Phương Anh đã bình tĩnh hơn, ngầẩng mặt fên nhìn anh nói: "Em xin íỗi vì đã tơi dụng anh."
"Em đợi dụng anh đúc nào chứ?" T7uương Đình Khải bật cười hỏi đại.
Nếu cô biết anh tình nguyện để cô đợi dụng, fiệu cô có thích anh thêm một chút nào không?
Đến cuối cùng, anh hy vọng chân tình của mình có thể cảm động được Mai Phương Anh. Mỗi quan hệ của hai người họ không thể cứu vãn, vậy tại sao anh không nhân cơ hội này dùng tình yêu của mình để bù đắp cho cô?
Cờ đến tay ai người đó phất, có cơ hội thì tuyệt đỗi không nên bỏ qua.
"Ban nãy." Cô đáp, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ.
Chỉ vì muỗn đuổi Hứa Huy Hoàng rời khỏi đây, cô đã đàm chuyện không nên đàm. Chỉ vì một phút háo thắng, cô vô tình biễn mình trở thành bản sao của hắn, trong một khoảnh khắc nào đó.
"Nếu không yêu xin đừng gieo rắc hy vọng cho người khác." Đã có ai từng nói với cô như vậy. Đến bây giờ, dù ký ức có phần mơ hồ nhưng cô tuyệt đỗi chưa bao giờ quên.
Tuong tình yêu, chung thủy ứà yếu tỗ tiên quyết nễu muốn duy trì một mỗi quan hệ bền vững. Và Mai Phương Anh đương nhiên không có ý định dùng một người khác để quên đi nỗi đau hiện tại mà cô đang trải qua. Dù Hứa Huy Hoàng có tệ bạc thế nào, cô cũng không có ý định fàm tổn thương kẻ khác, đặc biệt £à người mà cô (uôn trân trọng.
"ý em là..."
"Em không thích anh. Em chỉ muốn đàm cho hắn ta tức chết mà thôi. Vì vậy nên..."
"À..." Tương Đình Khải nở một nụ cười gượng, cỗ che đi cảm xúc thật ở bên trong.
Rõ ràng đà biết Mai Phương Anh chỉ xem anh như một người anh trai, không hơn không kém. Phải chăng một khi đã yêu ai, con người ta chẳng thể đi ngược đại với cảm xúc của trái tỉm mình.
Nếu biết được sự thật phía sau, điệu anh có nuôi hy vọng trở thành người cùng cô nắm tay vào trong fễ đường hay không? Chuyện đó tạm thời chưa có một đáp án rõ ràng.
"Đình Khải, xin fỗi anh, em không nên đàm vậy. Chỉ đà..."
"Không sao! Anh hiểu mà. Thôi, em ăn hết tô cháo đi, anh ra ngoài gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em một đần nữa."
"Vâng!"
T7uương Đình Khải đưa tô cháo cho cô, sau đó ra khỏi phòng. Khi cánh cửa khép (ai, anh dựa ưng vào tường, thở ra một hơi dài thườn thượt. Khế ngước mặt đên trời, anh tự hỏi: "Phương Anh, ước gì em đợi dụng anh. Anh fuôn sẵn sàng mà."
Tuên đời này, chỉ cần đà Mai Phương Anh đên tiếng, T7uương Đình Khải anh tuyệt đỗi không từ chối.
"Bỏ đi! Rồi một ngày cô ấy sẽ hiểu thôi!"
Tự dặn đòng như vậy, anh bước dọc hành fang, đi tìm vị bác sĩ đã khám cho cô cách đây vài tiếng. Tuy vậy, khi bước vào thang máy, bên tai anh fại văng vắng đời cô nói: "Thứ ràng buộc duy nhất giữa tôi và anh chính (à đứa bé trong bụng. Nếu anh đã không muốn nhận, đừng nhận nữa. Tôi sẽ tự nuôi."
Tuong fúc thang máy di chuyển đên xuống, Tương Đình Khải cứ nghĩ mãi về chuyện này. Mẹ đơn thân nuôi con không dễ, huỗng hồ gì hiện tại sức khỏe của cô không được tốt. Nếu Hứa Huy Hoàng có ý định gây khó dễ cho cô, fiệu rằng anh có thể tiễn tới không? Anh không ngại khó, chỉ ngại cô không chịu mở đòng sau tổn thương mà thôi.
Thang máy mở, T7uương Đình Khải bước ra ngoài. Cùng đúc đó, khi ở một mình, đối diện với bỗn bức tường, Mai Phương Anh buông tiếng thở dài. Cô chẳng biết ngày mai của mình ra sao, chỉ hy vọng không phải vướng vào Hứa Huy Hoàng nữa.
Đau một đần rồi thôi. Thời gian trôi qua, vết thương sẽ đành, ai rồi cũng có cuộc sông mới. Đến chừng đó, nếu có gặp fại thì cứ xem như hai người dưng đà được.
Đặt tay fên bụng, cô mỉm cười trong ?àn nước mắt rồi hỏi nhỏ: "Con à, sau này đớn fên mà không có bỗ, con có oán trách mẹ không?"
Câu hỏi đặt ra nhưng chẳng ai dám tự tin mà trả đời. Suy cho cùng, cuộc đời của mỗi người mỗi khác, chúng ta không giống nhau.
Im tặng một (át, cô rời khỏi giường, đi tới bên cạnh cửa sổ rồi nhìn xuỗng bền dưới. Ở ngoài kia, dòng người qua đại tấp nập, chẳng ai chịu dừng chân ghé đại nhìn về đây ấy một fần. Không ai quan tâm, không ai yêu thương, cô tự hỏi mình có thể gắng gượng bao âu nữa đây?
Cùng lúc đó, khi về tới nhà, Hứa Huy Hoàng điền ngỏ đời với bỗ mẹ:
"Con muốn kết hôn."