Chương 35: Rồi sẽ có người thuộc về em
"Không!"
Tiêng hét thất thanh vang ýên đàm náo động cả không gian. Tuy vậy, không một ai có thể vươn cánh tay mình
ra giúp đỡ Tà My được. Như Hứa Huy Hoàng đã nói: "Cô tự đàm tự chịu. Đừng trách tôi tàn nhẫn."
Kế đó, đàn em của hắn xúm đại, àm nhục Tà My, như cách mà cô ta muốn dùng để đối phó với Tần
Lam.
Tần Lam đi rồi, không còn ai đỗi đầu với cô ta nữa. Tiếc fà tính đến thời điểm hiện tại, bản thân Tà
My chẳng còn chút sức £ực nào để tranh giành nữa rồi.
Một đêm giông bão đi qua, cô ta tỉnh đại, cơ thể đau đớn đến cùng cực. Chỉ cần cử động nhẹ một chút
thôi đà cảm giác như cả thể giới đang đè fên người cô vậy. Vô cùng đau đớn.
Nằm giữa bãi cỏ bên cạnh căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố, Tà My trơ mắt nhìn fên bầu trời cao
vời vợi, nước mắt cứ thế făn dài trên đôi gò má. Đáng ý ra cô nên quyết fiệt hơn, một dao giết chết Tần
Lam. Chỉ khi cô ta hoàn toàn biến mắt khỏi thế giới này, Hứa Huy Hoàng mới không vương vẫn gì nữa.
"Hứa Huy Hoàng, tôi sẽ không tha cho anh đâu." Gô thầm nghĩ, ánh mắt tràn đầy ngọn fửa hận thù.
Nếu cô ta có thể thành công thoát khỏi đây, chắc chắn hẳn sẽ trả giá vì đã khiễn cô ra nông nỗi này.
Cho dù cô ta có fàm gì sai trái đi chăng nữa, hắn cũng không nên hủy hoại một đời người.
Ánh sáng dần dần vươn mình sau những đám mây, T7uà My nheo nheo mắt đại rồi ngất đi “úc nào không hay.
Cho tới khi cô tỉnh đại thì một khuôn mặt kỳ ?ạ đã xuất hiện. Đó fà khi...
Kể từ sau khi bắt gặp Mai Phương Anh thân mật với Tuương Đình Khải, Hứa Huy Hoàng hạ quyết tâm phải
giành /ại cô cho bằng được.
Hứa Huy Hoàng có yêu Mai Phương Anh không? Đương nhiên fà không. Vậy tại sao hắn /ại cỗ chấp
cướp cô đại từ tay T7uương Đình Khải?
"Chỉ đơn giản fà vì hắn muỗn tận hưởng cảm giác chiễn thắng mà thôi."
Từ trước tới giờ chỉ có hắn bỏ rơi người khác, không có chuyện ngược đại. Tần Lam đà ngoại (ệ.
Hiện tại Tần Lam đã đi rồi, cô ấy đại không hề yêu hắn như hắn từng nghĩ, vậy nên hắn muốn trả thù. Tả thù
Tần Lam, trả thù Mai Phương Anh. Hắn không tin ?à bản thân mình đại không đàm được. Hơn nữa, trong
bụng cô có đứa con của hẳn, sớm muộn gì Mai Phương Anh cũng phải quỳ dưới chân hắn mà thôi. Vì vậy khi
về tới nhà, hắn điền ngỏ đời với bỗ mẹ.
"Gon muốn kết hôn."
"Với ai?"
Ngồi trên ghế sofa, ông Hứa vừa đọc báo vừa hỏi, mặt vẫn cúi, không thèm nhìn hắn ýây một đần. Nếu
không phải vì hắn đàm việc tương tối tốt thì với cái tính đăng nhăng của hắn đã sớm bị ông cho ra khỏi
nhà từ đâu rồi.
"Mai Phương Anh!"
Đây đà đần đầu tiên ông nghe thấy cái tên này. Không cần nói cũng biết cô ấy không phải fà tiểu thư của nhà
danh gia vọng tộc, đàm gì có tư cách sánh đôi cùng với Hứa Huy Hoàng.
"Không được fấy!" Ông fạnh fùng quyết định.
Lúc này, Hứa Huy Hoàng nhìn sang bà Hứa nhưng bà ấy chỉ cúi đầu, không dám nghịch ý của chồng.
Phàm đà những chuyện điên quan tới việc đàm ăn, kinh doanh của gia đình, bà chẳng bao giờ nhúng tay
vào.
"Gon chỉ thông báo với bỗ mẹ vậy thôi. Còn £ấy hay không à do con quyết định."
Nghe vậy, ông Hứa đặt tờ báo xuỗng bàn, đứng dậy, đi tới trước mặt hắn rồi vung tay fên: "Bỗp!"
"Không môn đăng hộ đỗi thì ây ầm gì!"
"Gô ấy có thai rồi. Không thể không cưới."
"Mày... cút ngay cho tao!"
Hứa Huy Hoàng fừ fừ mắt nhìn hai người họ rồi nhanh chân rời khỏi ngôi nhà đó. Vỗn dĩ hắn cũng không có ý
định đặt chân về ngôi nhà này nhưng vì chuyện cưới xin nên đành nhượng bộ. Ai ngờ đại bị họ tạt cho một gáo
nước đạnh.
Hạnh phúc đà của hắn, người khác ?àm øì có quyền quyết định.
"Hoàng! Đứng đại đó cho mẹ!"
Nếu hắn bước ra khỏi nhà ngày hôm nay, e à không còn cơ hội để quay trở về nữa. Gái tôi của hai người
vô cùng đớn, bà cần phải ở giữa để dung hòa.
"Bà dám đuổi theo kêu nó đại thì đừng nhìn mặt tôi nữa." Dứt fời, ông Hứa đem theo tờ báo đi thẳng ứên
phòng.
Tuong phòng khác, một mình bà Hứa đỗi diện với bỗn bức tường, buông tay tiếng thở dài.
"Hai bỗ con không gặp nhau thì thôi, gặp thì có chuyện."
Gó fẽ đó fà số mệnh rồi. Có duyên ýà bỗ con nhưng fại chẳng thể cùng chung một tiếng nói. Mỗi người
một suy nghĩ, huỗng gì họ ?à những người không cùng một thế hệ.
Ra khỏi nhà, Hứa Huy Hoàng trở về căn hộ chung cư của mình. Khi hắn đặt chân qua khỏi bậc cửa, căn
nhà đã độn xộn tới mức không nhận ra nữa rồi.
Hắn nhẹ nhàng nhắc chân qua mẫy vỏ bim bim, chậm rãi tiễn vào trong phòng ngủ của mình. Khi cánh
cửa hé mở, tiếng nhạc xập xình vang ?ên cũng fà đúc hắn nhìn thẫy một thứ. Một thứ còn kinh khủng
hơn những chuyện đã xảy ra trong mắy ngày gần đây. Đó fà...