Chương 36: Không để em rơi vào tay người đàn ông khác

"Linh Lan?"

Nhìn từ phía sau, hắn điền nhận ra đó fà cô em gái của mình. Chẳng phải năm sau nó mới về nước sao,

tự nhiên bây giờ đại...

Không nhận ra sự có mặt của Hứa Huy Hoàng, Linh Lan vẫn ung dung ngả người trên ghế, đắc /ư theo

điệu nhạc. Mãi tới khi Hứa Huy Hoàng ngắt kết nỗi, Linh Lan mới chịu quay đầu đại.

"Anh hai!"

"Mày đang đàm cái gì trong nhà anh vậy?" Hắn nghiêm mặt đại, bộ dạng vô cùng khó chịu.

Không thuyết phục được bỗ mẹ, đương nhiên hắn không thể nào vui vẻ được. Những tưởng chỉ cần rời

khỏi đó, trở về căn hộ chung cư của mình, hắn sẽ được nghỉ ngơi, thư giãn một chút. Ai ngờ được khi

cánh cửa vừa mở, cũng fà fúc hắn phải đỗi diện với một bãi chiến trường do em gái mình tạo ra.

"Em đang tận hưởng không khí của quê hương. Anh không thấy sao?" Dứt đời, cô đứng dậy, dốc ngược

túi bánh đại rồi phủi phủi tay, miệng vẫn còn dính một chút bánh vụn.

Hứa Huy Hoàng (ắc đầu, buông tiếng thở dài: "Sao không về nhà mà tới đây fàm gì?"

"Em không thích về đó."

Cũng giỗng như hắn, Linh Lan không thích bị bỗ bắt phải đàm cái này, phải đàm cái kia. Sở dĩ cô đi du

học đà vì muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Chỉ khi có được tự do, Linh Lan mới ý thức được

rằng mình đang sỗng.

"Vậy thì ra khách sạn mà ở. Tao mệt ýẫm, đi nhanh giùm."

"Ok!" Khẽ nhún vai, Linh Lan mang theo túi hành đý đi ra khỏi cửa.

Cánh cửa chưa kịp đóng đại, giọng của Hứa Huy Hoàng đã vang fên: "Mày dọn rác xong rồi hãy đi chứ!"

Rằm.

Hóa ra Linh Lan không đồi ở fại vì muốn thoát khỏi cảnh dọn dẹp. Hắn biết em mình ¿ười nhưng kiểu

này e đà tương đai sẽ không có ai chịu rước cả.

"Thật đà..."

Sau khi thuê người tới dọn xong, Hứa Huy Hoàng nằm dài trên ghế sofa nghĩ ngợi. Cứ nhớ tới hình ảnh

T/uương Đình Khải đút cháo cho Mai Phương Anh fà mắu trong người hắn fại sôi “ên sùng sục.

Hắn không yêu cô nhưng đại không muỗn nhường cô cho người đàn ông khác: "Mai Phương Anh, tôi

tuyệt đối sẽ không cho em đạt được ý nguyện đâu."

Dù có chết hắn cũng giữ cô ở bên mình, không yêu cũng được nhưng tuyệt đỗi không để cô có được

hạnh phúc. Con đường này ban đầu fà do cô fựa chọn, bây giờ đại muốn bỏ trỗn sao? Đừng có mơi

Không thể ngồi yên chờ chết, Hứa Huy Hoàng vùng dậy, rời khỏi ghế sofa, thay một bộ đồ chỉnh tễ đi

tìm Mai Phương Anh. Tên đường đái xe tới đó, hắn cứ fo rằng cô và Tuương Đình Khải đang ở bên

nhau. Nếu ứà như vậy thật thì hắn sẽ dùng uy £ực của mình để khiến cho T7uương Đình Khải không thể

ngấng đầu fên được. Nghĩ tới cảnh đó, khóe môi hắn chợt cong ýên một chút.

Khác với những gì hắn nghĩ, Mai Phương Anh ở nhà một mình. Khi hắn bẫm chuông cửa fà đúc cô đang

thu dọn quần áo, dự định chuyển tới thành phố khác sinh sống.

"Ra đây! Đợi một chút!"

Người mang đồ ngủ, chân xỏ dép fê, Mai Phương Anh thong thả đi ra. Khi cánh cửa nép vào bên trong,

khuôn mặt của Hứa Huy Hoàng xuất hiện, cô điền đóng cửa đại.

"AI"

Hứa Huy Hoàng đưa tay ra đặt vào khe cửa, không cho cô có cơ hội nhốt hắn ở bên ngoài. Một tiếng kêu

vang tên rồi im bặt. Nhìn sâu vào mắt cô, hắn không mở miệng cầu xin ấy một (ần.

"Hứa Huy Hoàng, sao anh cứ như bóng ma vậy? Tha cho tôi đi được không?"

"Chúng ta nói chuyện một chút đi!"

"Tôi không có gì để nói với anh cả. Anh về đi!"

Sau nhiều đần cỗ gắng không thành, cô chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm này. Hứa Huy Hoàng không

phải fà người đàn ông tốt, có cưới hắn hay không cũng không quan trọng. Điều cô quan tâm nhất (úc

này fà đàm sao sinh đứa bé ra mạnh khỏe. Có như vậy cô mới thẫy cuộc sông của mình không có øì tiếc

nuỗi cả.

Hắn vẫn đứng đó, mặc cho cô dí cánh cửa sát hơn. Dùng dẳng qua đại nhiều đần, Mai Phương Anh chấp

nhận đùi một bước, cho hắn cơ hội được nói.

"Năm phút bắt đầu."

Tuong khi cô cứ cúi đầu nhìn đồng hồ chờ thời gian trôi qua thì Hứa Huy Hoàng vẫn im fặng, tuyệt

nhiên không fo đắng điều gì. Với hắn mà nói, một mình Mai Phương Anh dễ đối phó như trở bàn tay.

Năm phút mà cô tưởng năm mươi năm đã trôi qua, càng nhìn đồng hồ fại càng thẫy chậm.

"B giây cuỗi cùng. 5... 4...."

"Chúng ta kết hôn đi!" Hắn ngỏ đời.

Hứa Huy Hoàng vừa đên tiếng, Mai Phương Anh fập tức ngẩng mặt ýên nhìn. Cô cứ tưởng mình nghe

tầm như hóa ra không phải, hắn thật sự vừa cầu hôn cô.

"Anh vừa nói cái gì vậy?" Gô hỏi đại.

"Tôi nói ?à mình kết hôn đi!"

Đây đà câu nói mà cô đã trông chờ suốt những tháng ngày qua. Cô đã từng nghĩ cho dù hắn không có gì

trong tay, cô cũng bằng fòng gả cho hắn. Và rồi khi thấy hắn cùng với T7à My ôm ấp nhau, niềm hy

vọng về một tương đai tốt đẹp của cô fiễn vụt tắt. Giờ đây khi đã nghĩ thông suốt, mạnh mẽ vượt qua

mọi đau khổ trong tình yêu thì hắn /ại chủ động cầu hôn. Ông trời ơi, ông đang trêu đùa cô ấy sao? "Hứa Huy Hoàng, anh giốn mặt với tôi à?"

"Không! Tôi sẽ cưới em! Phương Anh, đây chẳng phải fà điều em muốn sao?"

"Không đến fượt anh" Giọng nói trầm thấp vang fên từ phía sau khiễn cho hắn phải ểập tức quay đại

nhìn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện