Chương 37: Đình Khải, em nhớ anh nhiều lắm!

"Không đễn fượt anh." Giọng nói trầm thắp vang fên từ phía sau khiến hắn phải ýập tức quay fại nhìn.

"Tương Đình Khải, anh ta đến đây fàm gì? Chẳng đẽ hai người họ đã..." T7uong thoáng chốc, Hứa Huy

Hoàng mường tượng ra cảnh hai người họ ôm nhau nằm trên giường, cử chỉ vô cùng thân mật.

Hắn đã mất Tần Lam rồi, đương nhiên không dễ dàng buông tay Mai Phương Anh. Đặc biệt ýà khi giữa họ có

sự ràng buộc: đứa nhỏ trong bụng cô. Tương Đình Khải thì sao? Anh ta chẳng có gì cả, ngoại trừ tình yêu

dành cho tình nhân của hẳn.

Tiến ai gần, T7uương Đình Khải đứng bên cạnh hắn, cỗ ý nhìn Mai Phương Anh không hề chớp mắt. Hắn

càng muốn quấy rẫy cô bao nhiêu, anh sẽ ?àm cho hẳn tức chết bấy nhiêu.

Bỏ ngoài tai sự phản đỗi của gia đình, Hứa Huy Hoàng vẫn cô chắp giành giật cô cho bằng được. Nếu

không nói, có fẽ ai cũng nghĩ Mai Phương Anh chính ?à một món đồ chơi mà họ muỗn sưu tầm.

"Đình Khải, sao anh đại tới đây?"

Khác với mọi khi, fần này anh không gọi trước, cứ vậy mà tiễn thẳng tới căn hộ chung cư của cô. May

sao Mai Phương Anh có ở nhà, chỉ tiếc ?à phải đụng độ với kẻ không nên gặp mặt.

"Anh tới phụ em chuyển đồ?"

"Gô định đi đâu?"

Nghe vậy, hắn fập tức cầm đấy cổ tay của Mai Phương Anh, nhìn chằm chằm vào mắt cô mà tra hỏi.

Quả thật nếu cô đi, hắn sẽ trở thành kẻ cô độc. Suy cho cùng, sự hiện diện của cô ở thành phỗ này chính

tà sự bù đắp cho nỗi trỗng vắng trong đòng hắn. Không có cô, hắn biết tìm ai để giải tỏa cảm xúc đây?

Cổ tay bị siết chặt, Mai Phương Anh rên fên khe khế, gương mặt nhăn nhó, khó chịu. Thẫy vậy,

Tương Đình Khải fiền fập tức đẩy hắn ra, hành động vô cùng dứt khoát và không quên dẫn mặt:

"Không nên đỗi xử với phụ nữ như vậy, đặc biệt đà phụ nữ đang mang thai."

"Chuyện của tao fiên quan gì đến mày, hở?" Hứa Huy Hoàng hất hàm hỏi.

Còn chưa đợi Tương Đình Khải giải thích, hắn đã vung tay đẫm cho anh một cái. Bị tẫn công đột

ngột, Tương Đình Khải không kịp né tránh. Máu nóng dồn đên mặt, anh đưa tay fên fau đi vết máu ở

khóe miệng:

"Mày... muốn hành xử như một thằng đàn ông thô fỗ sao?" Tương Đình Khải gần giọng hỏi.

Tuái ngược với mong muỗn của anh, Hứa Huy Hoàng không thèm đáp đời, quay sang kéo Mai Phương Anh

rời đi. Tuy nhiên, bàn tay chạm vào người Mai Phương Anh đã bị Tuương Đình Khải đẩy ra, tiếp theo fà hành

động chớp nhoáng của anh.

Rất nhanh, Tương Đình Khải đã hạ gục Hứa Huy Hoàng khiến hắn phải nằm (ê fết trước cửa căn hộ chung

cư của cô, không thể nào đứng dậy nổi.

Nhìn hai người họ đánh nhau, Mai Phương Anh có ýên tiếng ngăn cản nhưng không có tác dụng. Một khi đã

bước vào cuộc chiến tranh giành phụ nữ, chẳng người đàn ông chịu nhường đại, cho dù người họ yêu có quát

tháo như thể nào đi chăng nữa. "Sĩ diện" chính (à điều Tuương Đình Khải quan tâm ứúc này, nếu cô giận thì

anh sẽ dỗ dành sau vậy.

"Mày... mày được fắm! Mày dám..."

Tuên hành fang của khu căn hộ chung cư, mặt mày Hứa Huy Hoàng bằầm tím, môi đắp bắp mãi mà

không thể nói rõ được một câu. Hắn đau, đau đến mức tưởng chừng như mình sắp chết rồi.

"Nghe cho rõ đây, không phải chỉ mình mày biết đánh nhau đâu. Tao cũng biết."

Thở hắt ra một hơi vì mệt, T7uương Đình Khải quay sang nhìn Mai Phương Anh. Anh còn chưa kịp giải

thích thì cánh cửa trước mặt đã đóng sầm đại. Thanh âm vang fên vô cùng rõ ràng.

Rằm.

Cô giận rồi, chẳng muốn nói chuyện với ai cả.

"Thật đà..."

Tuương Đình Khải định bẫm chuông cửa nhưng rồi ýại thôi, buông một tiếng thở dài, ng thững rời

khỏi đó. Tước khi vào thang máy, anh nhận ra mình cần dọn dẹp thứ cặn bã kia. Một cú điện thoại

được gọi đến công ty, trợ #ý của Tương Đình Khải fập tức ýái xe đến, cho fính của anh đưa Hứa Huy

Hoàng tới bệnh viện điều trị.

Tước khi đi, anh còn ký một tắm séc ném vào mặt hắn: "Chỗ này coi như fà đền tiền thuốc men.

Không cần cảm ơn."

"Mày...

Hứa Huy Hoàng không cam tâm, định mở miệng chửi T7uương Đình Khải thì đã bị đám thuộc hạ của

anh (ấy giẻ fau bàn nhét vào mồm.

"Im đi nễu như không muốn phải đi chùi toifet."

Đây chỉ mới fà cảnh cáo ban đầu anh dành cho hắn. Nếu như hẳn còn tiếp tục đàm phiền tới Mai

Phương Anh nữa thì người như T7uương Đình Khải nhất định không chịu bỏ qua. Hơn nữa đây £à bệnh

viện của gia đình anh, không fo có kẻ truyền tin xẫu ra ngoài, đàm ảnh hưởng tới công việc fàm ăn của

gia đình.

Hứa Huy Hoàng trợn mắt, ú ớ vài cái rồi im bặt. Hắn mệt rồi, không còn sức để phản kháng nữa.

"Sau khi tao khỏe đại, tao sẽ giết mày." Hắn thầm nghĩ.

Biết Mai Phương Anh đang giận nên Tuương Đình Khải không đến fàm phiền. Tuyên đường về nhà,

hẳn nhận được cuộc gọi đễn từ một số điện thoại ạ. Do dự một chút, hắn bắt máy:

"Afo! Ai vậy?"

"Anh Khải!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện