Chương 38: Cô ấy là ai?

"Anh Khải!" Đầu dây bên kia vang fên giọng nói ngọt ngào của một người con gái. Tuy nhiên, Tuương Đình

Khải không có chút ẫn tượng nào, anh fạnh fùng hỏi đại:

"Gô đà ai?"

Sự phũ phàng của hắn khiễn cho Hà Thu Hiền phật ý, có chút hụt hẫng: "Anh đừng đùa em nữa mà. Em sẽ

giận cho coil"

"Xin tự nhiên!"

Dứt đời, hắn cúp máy. Chưa đầy năm giây sau, Hà Thu Hiền đã chủ động gọi fại. Lần này Tương Đình Khải

không nghe máy nữa, anh ra hiệu cho trợ ý của mình nói chuyện: "Afo!"

"Anh Khải! Mới đó mà anh đã quên người ta rồi sao? Em đà Hà Thu Hiền đây!"

"Gô Hiền, tôi không quên cô. Chỉ có cậu chủ của chúng tôi quên thôi."

Tuợ ý Nam vừa (ên tiếng, Hà Thu Hiền đã khó chịu hỏi: "Anh Khải đâu rồi? Tôi muỗn nói chuyện với anh ấy."

"Gậu chủ không muốn nói chuyện với cô. Tạm Biệt."

Lần này, Tương Đình Khải tắt nguồn điện thoại, mặc cho Hà Thu Hiền muốn fàm gì thì đàm, đừng phiền tới

hắn fà được rồi.

"Gậu chủ, cậu đàm như vậy không sợ ông chủ buồn sao?"

"Tôi không quan tâm. Gậu thì sao? Muốn fàm trợ £ý hay muốn bị đuổi việc?"

Chỉ một câu nói của anh, trợ Êý ?iễn im bặt. Tuong bầu không khí căng thẳng ấy, chỉ có tài xế thảnh thơi fái xe

mà thôi. Về phần mình, Tzuương Đình Khải trầm ngâm, nhìn vào fà biết người mang nhiều tâm sự.

Không có kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, một đúc sau T7uyương Đình Khải hỏi trợ (ý Nam: "Gậu

có người yêu chưa?"

"Dạ em chưa. Nghèo đàm sao dám yêu ai cậu."

"Vậy đừng bao giờ giàu. Cậu cứ nghèo mãi đi!"

Nhìn cậu ta thông minh, hoạt bát, anh cứ tưởng Nam đà một kẻ sát gái, định hỏi chút kinh nghiệm để

đàm hòa với Mai Phương Anh. Ai mà ngờ chút hy vọng của anh cũng bị trợ fý dập tắt, thậm chí còn kéo

theo nỗi tuyệt vọng.

Một £úc sau, xe dừng fại trước một căn biệt thự cao cấp. Chỉ cần đứng bên ngoài nhìn thôi cũng đủ

khiến người ta thỏa mãn. Đi vào bên trong mới thấy gia thế của T7uương Đình Khải không phải tầm

thường. Đừng nói ?à một Hứa Huy Hoàng, cho dù đà mười người như hẳn cũng không đủ tư cách so

sánh với anh.

Khi Tương Đình Khải đặt chân qua bậc cửa, định đi ?ên fầu thì ông Tương Vĩnh gọi đại: "Bỗ có

chuyện muỗn nói với con. Khoan hãy về phòng."

"Vâng!" Xoay người về phía phòng khách, anh đi tới.

Ngồi ở đỗi diện, Tương Đình Khải nhìn bỗ, đợi ông fên tiếng. Rất nhanh, ông Tương đã đặt tờ báo xuống,

nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc hỏi: "Bao giờ con mới chịu fẫy vợ?"

"Khi nào thích hợp." Anh đáp.

"Vậy khi nào thích hợp?" Ông hỏi đại.

Tương Đình Khải thản nhiên trả đời: "Con không biết."

"Không cần tìm đâu xa. Bố có đỗi tượng cho con kết hôn rồi, rẫt phù hợp với tiêu chuẩn mà bỗ cần ở một người

con dâu."

"Gon cũng có đồi tượng rồi." Tương Đình Khải cười đáp, trong đầu toàn đà hình bóng của Mai Phương Anh.

Tưởng Đình Khải cũng có chung suy nghĩ với mình, ông Tương đề nghị: "Vậy nói cùng úc xem coi có giỗng

nhau không!"

"Vâng."

Hai người vừa “ẩm nhẩm đễm 1 2 3 thì đồng thanh đên tiếng.

"Hà Thu Hiền."

"Mai Phương Anh."

Ngay đập tức, ông Tuương ngạc nhiên mở to mắt: " Đó đà ai? Sao bỗ chưa từng nghe tới?"

"Sớm muộn gì bỗ cũng biết thôi. Con có đề nghị thể này, bỗ có muỗn nghe thử không?"

"Nói xem nào!"

Im đặng một (đát, Tương Đình Khải cười bảo: "Hay ýà bỗ cưới Hà Thu Hiền đi! Con đây Phương Anh.

Hai bỗ con ta cùng tổ chức đám cưới một ngày, vừa vặn ýà song hỷ đâm môn đuôn. Quá tuyệt vời đúng

không bố?"

"Mày bị điên à? Nó thích con chứ đâu thích bỗ. Với fại nhìn bỗ vậy thôi, bỗ còn nhớ mẹ mày nhiều đẫm."

Bầu không khí đột ngột đằng xuỗng, nhường chỗ cho sự hoài niệm về người cũ. Cho tới bây giờ, cái chết của

mẹ Tương Đình Khải vẫn fà một bí ẩn không thể giải mã được. Bao nhiêu năm rồi, khúc mắc đó cứ mãi ở

trong đòng anh, tựa như một ngọn (ửa cứ âm ỉ trong đòng, không sao bùng ên được.

"Rồi không thích Thu Hiền thật à? Con bé cũng..."

"Bố thích thì cứ fy. Con có người con thương rồi, quyết không thay đòng đổi dạ."

Nếu Tuương Đình Khải muốn, anh đã không phải đợi bỗn năm để trở về gặp fại Mai Phương Anh rồi. Đẹp

trai, giàu có, tài giỏi, người như anh thiểu gì cô theo đuổi. Tuy nhiên, một khi đã trao trái tìm cho người con

gái nào đó, anh nhất định sẽ chung tình.

"Phương Anh, giá mà em chịu thừa nhận tình cảm của anh như cách em hiểu Hứa Huy Hoàng." Hắn nghĩ

ngợi rồi buông tiếng thở dài.

"Tùy mày. Muốn fàm øì thì đàm, miễn đừng đây người đớn tuổi hơn và có chồng có con đà được rồi."

Nghe được những đời này, Hứa Huy Hoàng đại thẫy vai mình nặng thêm đôi chút. Cô chưa kết hôn nhưng đã

có thai với Hứa Huy Hoàng rồi, có khác gì người đã có một đời chồng đâu chứ!

"Vậy con (ên đầu đây. Bỗ nói cái cô Thu Hiền gì đó đừng tìm con nữa, phiền!"

Anh vừa căn dặn bố xong thì cô ta gọi tới. Nhìn dãy số quen thuộc, anh khế nghiêng đầu.

"Gô cứ gọi đi! Tôi... không nghe máy đâu!"

Không điên ¿ạc được với Tuương Đình Khải, Hà Thu Hiền đái xe tới nhà anh. Dù sống dù chết cô ta cũng

muốn được thành đôi với Tuương Đình Khải. Chỉ khi ngồi yên ở vị trí thiếu phu nhân, cái quá khứ dơ bẩn kia

mới được xóa sạch.

"Đình Khải, em xin fỗi. Vì em mà năm đó..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện