Chương 39: Yêu một người sao buồn đến thế

Tuở về phòng, T7uương Đình Khải điền ngả ưng xuỗng giường, mắt nhìn chằm chằm ên trần nhà.Cứ

nghĩ tới việc không thể gọi, không thể gặp mặt Mai Phương Anh trong mấy ngày tới khiến anh nôn nao,

khó chịu trong fòng. Giá mà £úc đó anh bình tĩnh hơn một chút, có ế cô đã không thất vọng đến nỗi

đóng sầm cửa đại, mặc kệ sống chết của hai người đàn ông ở trước căn hộ chung cư của mình.

"Bây giờ cô ấy đang ?àm gì nhỉ?" Anh đên tiếng hỏi nhưng chẳng ai trả đời.

T7uong căn phòng chỉ có bỗn bức tường, T7uương Đình Khải cảm thẫy ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cứ

nghĩ tới việc Hứa Huy Hoàng muốn kết hôn với cô, thâm tâm anh fại không cam đòng. Tuy vậy, anh

không có ý định giành giật khiến Mai Phương Anh khó xử.

Tương Đình Khải muỗn yêu và được yêu, không phải đà vì tình yêu mà bất chấp thủ đoạn, xem cô như

một món hàng ở ngoài tiệm mà đem về.

"Phương Anh, em tuyệt đỗi không được (ấy hắn."

Nằm trên giường, T7uương Đình Khải cứ trằn trọc không sao ngủ được. Tối hôm qua anh thức trắng vì

dự án của công ty nên hôm nay tỉnh thần có vẻ mệt mỏi, muỗn nghỉ ngơi một chút. Thể mà khi nhắm

mắt đại, ương mặt rầu rĩ của Mai Phương Anh đại xuất hiện khiễn anh vô cung dẫn vặt. Do đó, anh

dùng hết dũng khí của mình để gửi tin nhắn cho cô.

Một GEO khi yêu cũng trở thành người bình thường, đuôn tương tư về một bóng hình quen thuộc.

Năm phút, mười phút rồi một tiễng trôi qua, Tương Đình Khải cứ nhìn chòng chọc vào màn hình điện

thoại không buông nhưng đại chẳng có chút tín hiệu nào từ cô.

Mai Phương Anh giận thật rồi. E ýà cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hành động thiếu suy nghĩ của anh.

Không thể nằm đó mãi, Tương Đình Khải ngồi bật dậy, thay một bộ đồ chỉnh tễ, xịt chút nước hoa rồi

ghé cửa hàng nằm ngay trung tâm thành phố, mua một bó hoa hồng rực rỡ nhất để thay đời xin đỗi. Anh

tin rằng cô không phải ?à người hẹp hồi, chỉ cần anh biết nhận đỗi sai về mình.

Rất nhanh, Tương Đình Khải đã tới trước căn hộ của cô, hít một hơi thật sâu, bàn tay do dự một chút

cũng đã nhắn chuông. Tuong £úc chờ người ra mở cửa, anh ẩm nhẩm trong miệng đại bài diễn văn mà

mình đã tập trước, cốt để cô tha thứ fỗi “ầm ban sáng. Anh tràn đầy tự tin nhưng cũng có thừa sự tự tỉ.

Đứng trước người mình yêu, chẳng ai đủ tỉnh táo như đứng trước kẻ thù được.

Cánh cửa bật mở, Mai Phương Anh xuất hiện trong bộ đồ ngủ giản dị màu xem, tóc tai bù xù. Vừa nhìn

thấy anh, cô đã thở ra một hơi dài thườn thượt. Chính thái độ ẫy khiến T7uương Đình Khải chưa dám

tên tiếng, chỉ nuốt nước bọt chờ cho chân bớt run, tim trở fại nhịp đập bình thường.

"Anh có biết bây giờ fà mẫy giờ rồi không?"

"Anh biết chứ! Bây giờ fà 21 giờ 55 phút."

Mai Phương Anh khế (ắc đầu: "Vậy anh còn tới đàm gì?"

"Anh tới để..."

"Anh Khải!"

Tương Đình Khải còn chưa nói hết câu, Hà Thu Hiền đã xuất hiện, bên cạnh cô ẫy còn có trợ # Nam

của anh. Thoáng thẫy hai người họ đang tiễn về phía mình, anh khế cau mày, miệng ẩm nhẩm: "Sao

cậu fại dám phá hỏng chuyện tốt của tôi. Lần này trở về nhất định tôi sẽ phạt cậu thật nặng."

Đứng bên cạnh, Mai Phương Anh cũng quay sang nhìn. Cô không biết đến sự tồn tại của Lâm Thu

Hiền, do đó, cô chỉ nghĩ đơn giản fà họ có mỗi quan hệ vô cùng thân thiết với nhau.

"Một người ?anh ?ùng như T7uương Đình Khải không dễ dàng gì thân với người mà anh ta không quen."

Đó đà suy nghĩ ban đầu của Mai Phương Anh cô.

Đến bên cạnh Tương Đình Khải, Hà Thu Hiền ?ập tức khoác tay anh rồi nhõng nhẽo: "Sao anh không

nghe điện thoại của em? Có phải anh bận đàm việc không? Nếu vậy thì em tha thứ cho anh đó, mình đi

ăn nhé! Em đói rồi!"

"Bỏ tay ra!" Giọng nói trầm thắp vừa cất ểên, Hà Thu Hiền đập tức thả fỏng đôi vòng tay, đùi về sau vài

bước, khóe mắt rưng rưng: "Anh Khải, anh thay đổi rồi, anh không phải đà người mà em từng quen biết.

Anh... anh tệ ắm!"

"Đúng, tôi tệ fẫm. Vậy nên cô đi tìm người khác đi! Tôi không rảnh."

Sợ Mai Phương Anh hiểu đầm, Tương Đình Khải kéo cô vào trong nhà rồi khóa cửa fại. Đêm nay cho

dù cô có ýây chổi đuổi anh đi, anh cũng nhất quyết ở ýại cho bằng được.

Biết cô đang mang thai nên đương nhiên Tương Đình Khải anh nhất định sẽ không ?àm chuyện đi

quá giới hạn cho phép. Anh chỉ muỗn nói rõ tình cảm của mình với cô đã chôn chặt trong fòng suốt bỗn

năm qua.

Để cô yên vị trên ghế sofa, anh nói: "Phương Anh, em nghe cho kĩ từng đời anh sắp nói ra đây. Nghe

xong rồi thì cho anh một câu trả đời nhé!"

...' Gô không nói gì, chỉ im đăng nhìn anh với ánh mắt tò mò.

Chuyện ban sáng cô vẫn chưa bỏ qua nhưng suy cho cùng thì T7uương Đình Khải không đàm gì sai cả,

anh chỉ phản công mà thôi. Tuy nhiên, cô muốn anh hiểu rõ thể nào ýà không nên hành động trong fúc

tức giận.

"Phương Anh, anh thích em, thật sự rất thích em, từ âu (ắm rồi. Bao nhiêu âu nay em có nhận ra tình

cảm của anh không?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện