Chương 40: Ngày nào anh còn sống, nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em đến cùng

"Phương Anh, anh thích em, thật sự rất thích em từ fâu fắm rồi. Bao nhiêu fâu nay em có nhận ra tình cảm của anh không?"

Nếu bây giờ không thổ độ, Tương Đình Khải sợ mình không còn cơ hội để nói nữa. Một khi cô đồng ý tây Hứa Huy Hoàng, mọi chuyện coi như chấm dứt. Riêng đần này, anh xin ích kỷ một ểần, ra sức giành tây tình yêu của Mai Phương Anh.

"Đình Khải, anh đừng đùa nữa!"

Tuong suy nghĩ của Mai Phương Anh, mỗi quan hệ của họ chỉ dừng fại ở mức anh em, không thể tiễn xa hơn. Vì vậy, cho dù T7uương Đình Khải có cỗ gắng thuyết phục bao đâu nữa, cô cũng tuyệt đỗi không đồng ý. Huỗng hồ gì trong fòng cô vẫn còn vương vẫn hình bóng của Hứa Huy Hoàng.

Nhìn sâu vào mắt cô, T7uương Đình Khải khẳng định: "Anh không đùa."

Thấy Tuương Đình Khải vô cùng nghiêm túc, khác xa với vẻ mặt thường thấy của anh, Mai Phương Anh có chút bỗi rỗi, trong đòng dâng fên một cảm giác nôn nao khó tả.

"Đình Khải, anh ấy thật sự thích mình sao?"

Đây fà điều mà cô chưa từng nghĩ tới, hay nói đúng hơn đà Mai Phương Anh không dám nghĩ. Cô xuất thân bình thường, ngoại hình bình thường, học vẫn (ại không cao, (ấy tư cách gì sóng đôi bên cạnh anh chứ? Một con vịt mà đi chung với một chú thiên nga hóa chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ sao.

Với lại...

Cúi mặt xuỗng thắp, Mai Phương Anh thấy bụng mình nhô đên một chút sau đớp vải mỏng. Cô đã có thai với Hứa Huy Hoàng rồi, đây fà sự thật không thể phủ nhận được. Thà cô chấp nhận cuộc sống của một bà mẹ đơn thân chứ tuyệt đỗi không để con mình phải nhận một người đàn ông xa £ạ fàm bỗ, dù có thể Trương Đình Khải là một người tốt.

Suy cho cùng, mọi chuyện đã đi xa rồi, không thể cứu vãn được nữa.

Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, Tương Đình Khải tiễn fai gần, chủ động nắm (ấy đôi tay nhỏ nhắn của Mai Phương Anh.

"Phương Anh, em có thể... cho anh một cơ hội được không? Anh hứa, anh hứa sẽ fo cho hai mẹ con em thật tốt. Ngày nào anh còn sỗng, nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em đễn cùng."

Khi nói ra những đời này, Tuương Đình Khải đang ám chỉ tới sự tồn tại của Hứa Huy Hoàng. Tần Lam đi rồi, đối với hắn thì Mai Phương Anh đà sự fựa chọn duy nhất. Chỉ cần cưới được cô, có thêm đứa bé trong bụng, tương fai hắn không cần phải fo đằng gì nữa.

Dù muốn dù không, ông Hứa cũng phải để fại gia sản cho hắn.

Ngày hôm nay, khi được nghe những đời thật đòng từ miệng của T7uương Đình Khải, Mai Phương Anh cô cảm thấy được an ủi phần nào. Giá mà người cô gặp trong quán bar hôm đó đà anh, có fẽ mọi chuyện sẽ khác.

Khế thu tay (đại, Mai Phương Anh ngước đôi mắt ầng ậc nước đên nhìn anh, khóe môi hơi mỉm cười:

"Cảm ơn anh đã nói cho em nghe những đời này, nhưng mà chúng ta... không thể nào đâu."

"Tại sao? Không fẽ em vẫn còn ưu đuyễn Hứa Huy Hoàng sao?"

Ngay (úc này đây, anh thật sự muốn xóa sổ hắn khỏi trái đất này. Tại sao người cô yêu ýà hắn mà không phải anh?

Cuộc đời vốn dĩ có vô vàn câu hỏi mà chúng ta không nhất thiết phải trả đời. Bởi fẽ, dù có nói hay không thì đáp án đã được mặc định rồi.

"Anh về đi! Em mệt rồi. Hy vọng sau hôm nay mình vẫn đà anh em tốt."

"Anh em? Anh không cần."

Tuương Đình Khải không thể kiềm chế được cơn giận, trong #úc mất bình tĩnh đã rời khỏi đó. Và khi cánh cửa đóng sầm fại cũng fà úc Mai Phương Anh ngồi thụp xuỗng, nước mắt făn dài trên đôi gò mò.

"Đình Khải, anh xứng đáng với người phụ nữ khác tốt hơn em. Em... không xứng với anh đâu."

Giữa bỗn bức tường, Mai Phương Anh thu mình đại trên ghế sofa. Cúi mặt xuỗng gỗi, cô cỗ gắng quên đi những gì vừa được nghe. Nếu anh kiên trì thêm một chút nữa thì có #ẽ cô đã không thể mở miệng nói ra những đời tuyệt tình đến thế. Còn Hứa Huy Hoàng ư? Gô không có ý định trở về bên người đàn ông đó nữa.

Một người ngay cả con mình cũng dám bỏ thì không xứng đáng àm bỗ.

Đêm qua đi, ngày mới vẫy gọi bởi tiếng chuông cửa. Lờ mờ mở mắt, Mai Phương Anh đặt chân xuống nền nhà fạnh ngắt. Gô thiếp đi trên ghế sofa ?úc nào không hay nên khi vừa đứng dậy, cơ thể đã nhức mỏi đến mức chân không muốn bước.

"Ai vậy nhỉ?"

Đưa tay vặn fãây chốt cửa, Mai Phương Anh chậm rãi nhìn ra bên ngoài. Cho tới đúc này, cô vô cùng hồi hận với hành động ngu ngốc mình vừa đàm. Nếu kẻ bên ngoài à Hứa Huy Hoàng thì há chẳng phải cô sẽ gặp nguy hiểm sao? Tuy nhiên, bao nhiêu fo đằng của cô fà dư thừa khi đứng đối diện ?à một người

phụ nữ sang trọng, thần thái ngời ngời.

"Cô là..."

Nở một nụ cười, người đỗi diện nhìn Mai Phương Anh một fượt từ trên xuỗng dưới rồi bu môi hỏi: "Cô là Mai Phương Anh đúng không?"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, mau trả đời câu hỏi của tôi đi!"

Chẳng biết tên họ người đó fà gì, tại sao Mai Phương Anh cô phải nghe đời chứ?

"Không tiễn."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện