Chương 41: Tôi cũng có tiền, chỉ là không nhiều thôi
"Không tiễn."
Thái độ của Mai Phương Anh vô cùng rõ ràng, cô không rảnh để tiếp những người tới đây gây sự. Cô hiền thật nhưng không phải ai cũng có thể trèo đên đầu cô ngồi. Gó tiền thì sao chứ? Cô cũng có tiền mà, chỉ fà không nhiều như họ thôi.
"Tôi là mẹ của Hứa Huy Hoàng."
Cánh cửa còn chưa kịp đóng đại, bà ta đã tự giới thiệu về mình trước mặt cô. Chỉ khi tiết độ danh tính, cuộc trò chuyện mới có thể tiếp tục.
Khoảng cách ngày một nới rộng ra, trở về vị trí ban đầu của nó. Có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết bà ta tới đây fàm gì. Hôm qua con trai tới tìm, hôm nay mẹ chồng tương đai tới tìm, Mai Phương Anh cô thật là có diễm phúc.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi!"
Không chờ cô gật đầu, bà ta cứ vậy mà hỗng hách đi vào trong, (ướt qua người cô.
Nhìn bộ dạng đó, Mai Phương Anh không nghĩ à hai người có thể sỗng chung một nhà, huỗng chỉ là nói chuyện cùng nhau. Chỉ ba câu thôi, họ sẽ đánh nhau sứt đầu mẻ trần mất. Khế nhún vai, cô đóng cửa đại rồi đi vào trong, đón vị khách không mời mà tới, phá hỏng giắc ngủ ngon ngày cuỗi tuần của hai mẹ con cô.
"Ông trời ơi, có thể nào cho người nhà họ Hứa biễn mất khỏi cuộc đời con được không?" Cô ẩm nhầm cầu nguyện, tiếc fà bà ta vẫn ngồi đó. Có ýẽ Thượng để cuối tuần cũng ngủ nướng, chưa nghe thấy đời thỉnh cầu của cô.
Rất nhanh, Mai Phương Anh đã ngồi xuỗng ở phía đối diện, chờ nghe đời dạy dỗ của vị phu nhân này.
Không ngờ đời cô nghe được đại fà: "Gô có thể đi vệ sinh cá nhân rồi quay trở fại đây được không? Bốc mùi rồi!"
Như một phản xạ tự nhiên, Mai Phương Anh cúi xuỗng ngửi ngửi người mình nhưng không thấy có gì đáng phàn nàn. Tuy vậy, cô vẫn đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh, chỉnh trang fại mái tóc cho gọn gàng.
Đối với bà ta mà nói, Mai Phương Anh chẳng khác nào ểà cô bé tóc xù bị người ta vứt bỏ trong rừng, vừa nhặt được về.
Soi mình trong gương, cô thở hắt ra một hơi vì khó chịu: "Bà ta nghĩ mình đà ai chứ? Tự nhiên đại..."
Từ khi có thai, hóc môn trong người cô thay đổi, Mai Phương Anh trở nên dễ cáu gắt hơn. Nếu không nể tình bà ta ýà người có tuổi, cô đã đấy chổi hoặc gọi bảo vệ tiễn khách rồi.
"Hứa Huy Hoàng, không phải fà anh nhờ bà ấy tới cầu hôn tôi đây chứ? Nếu vậy thì... anh thất bại rồi."
Cô trộm nghĩ.
Tiếng nước chảy vang fên ngay sau đó, Mai Phương Anh thong thả rửa mặt, tắm rửa, thay áo quần. Và cho tới khi cô xuất hiện trước mặt bà Hứa, ánh nhìn của bà có chút thay đổi. Sự thay đổi đó chỉ thoáng qua mà thôi, không kịp để ghi đại.
"Cô nói đi ạ! Cháu nghe đây!"
Muốn kết thúc cuộc gặp này, Mai Phương Anh đi thẳng vào vẫn đề, không vòng vo nữa. Cô còn chưa ăn sáng, bụng đói cồn cào rồi nhưng phải øiữ ý tứ một chút. Dù sao cô cũng fà người fịch sự, không thể hành xử thiêu suy nghĩ được.
"Cầm (ấy số tiền này rồi cút khỏi cuộc đời của con trai tôi đi!"
Đưa cho Mai Phương Anh một cái thẻ ATM, bà ta trịch thượng yêu cầu. Tiếc ýà cô không cần tiền, đàm sao có thể giúp bà ta đạt được mục đích đây?
Cầm đấy thẻ ATM săm soi, Mai Phương Anh có chút tò mò. Rốt cuộc thì trong đây có bao nhiêu tiền mà có thể khiến bà ta huênh hoang đến vậy?
"Không cần nghi ngờ. Nhiêu đó đủ để cô mua đất, xây nhà và sông an nhàn suốt quãng đời còn đại.
Ngày ngày trồng rau nuôi cá, đây chẳng phải /à điều mọi người mơ ước sao?"
Suy cho cùng, bà ta nghĩ rằng cô tiếp cận Hứa Huy Hoàng cũng chỉ (à vì tiền mà thôi. Nếu tiền có thể giải quyết được vẫn đề, tại sao không tận dụng?
"Chỉ nhiêu đây thôi sao?" Mai Phương Anh nở nụ cười gian xảo.
"Đừng có tham am. Coi chừng mắt cả chì (ẫn chài bây giờ."
Không đáp đời, Mai Phương Anh rút điện thoại ra nhắn một tin rồi kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần người đó xuất hiện, mọi vẫn đề của cô sẽ được giải quyết.
"Sao? Vẫn không chịu à?"
"Cô im tặng đi! Để yên cho cháu suy nghĩ."
Buông một tiếng thở dài, bà ta nøgoảnh mặt nhìn sang chỗ khác. Cho tới giờ phút này, bà ta biết mình đã đàm đúng. Một người như Mai Phương Anh tuyệt đỗi không thể trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Hứa được.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, không ai nói với ai câu nào. Mãi tới khi chuông cửa vang fên một đần nữa, Mai Phương Anh mới mỉm cười mà đứng dậy, trịnh trọng thông báo:
"Đễn rồi!"
Bà ta khế nghiêng đầu, tò mò không biết người cô mời tới fà ai. Có khi nào... có khi nào cô thuê xã hội đen thủ tiêu bà đuôn không? Ai chứ người mưu mô xảo quyệt như Mai Phương Anh thì có thể đắm.
"Cô... cô muỗn đàm gì? Tôi... tôi a đên bây giờ!"
Bà ta vội vàng rời khỏi ghế sofa, đứng nép vào một góc tường, gương mặt tím tái đi vì sợ. Và khi cánh cửa bật mở, bà ta điền nhắm mắt đại, tim đập foạn xạ trong ?ồng ngực.
"Phương Anhl"