Chương 42: Trong cơn nguy kịch
“Chỉ đà vết thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng cả. Ngày mai cậu có thể xuất viện được rồi.”
Sau khi bị Tương Đình Khải đánh cho một trận, hắn tưởng mình đã chết rồi. Cho tới khi được bác sĩ có kinh nghiệm chẩn đoán, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mẫy tiếng ở bệnh viện, hắn đã chán ngấy cái mùi thuốc khử trùng, không thể ở (đại đây thêm một giây phút nào nữa. Do đó, khi trợ Éý vừa tới, hắn điễn theo chân cậu ta về nhà.
Vừa đặt ưng xuỗng giường, chưa kịp chợp mắt, Hứa Huy Hoàng đã nhận được tin nhắn của Mai Phương Anh.
“Không phải anh muốn kết hôn với em sao? Tới đây đi! Em đợi anh!”
Mặc cho khuôn mặt anh tuần còn dán băng keo, Hứa Huy Hoàng ao nhanh ra khỏi phòng, đến nơi ở của Mai Phương Anh. Đây không phải ?à đần đầu hắn đặt chân qua bậc cửa nhà cô nhưng trong đòng đại có cảm giác bồi hồi khó tả.
“Phương Anh, cuỗi cùng em cũng nhận ra tôi mới /à người thích hợp nhất rồi.”
Thử nghĩ tới gương mặt xám xịt của T7uương Đình Khải khi nghe tin hai người họ kết hôn, Hứa Huy
Hoàng đã không kiềm chế nổi mà cười phá fên. T7uong cuộc đua tình ái, người được yêu mới là kẻ chiến thắng.
Hứa Huy Hoàng thắng rồi - thắng trong trái tim của Mai Phương Anh.
Không cần gõ cửa, hắn cứ vậy mà ýấy chìa khóa đi vào. Ngay khoảnh khắc chạm mặt cô cũng là úc hắn nhận ra trong ngôi nhà này còn có một người khác: “Mẹ! Sao mẹ đại ở đây?”
Giọng nói quen thuộc vang fên bên tai, bà Hứa mới từ từ mở mắt. Vừa gặp Hứa Huy Hoàng, bà ta đã vội vàng tiễn về phía anh, ánh mắt vẫn không rời khỏi Mai Phương Anh. Rốt cuộc cô ta đang muốn fàm cái gì đây?
“Đến đông đủ rồi nhỉ? Chúng ta nói một ần dứt khoát đi!”
Không quan tâm họ có đồng ý hay không, cô trực tiếp đề nghị: “Hứa Huy Hoàng, đây đà số tiền mà mẹ anh cho tôi, yêu cầu tôi phải rời khỏi anh ngay fập tức. Anh nghĩ tôi có nên đồng ý với fời đề nghị này không? Tuong đây... được bao nhiêu nhỉ?”
“Mẹ!” Hứa Huy Hoàng khẽ nhíu mày, gương mặt tỗi sầm đại vì tức giận. Khó khăn fắm hẳn mới khiến cô thay đổi ý định, vậy mà chỉ vì một hành động thiếu sót của bà đã khiễn công sức của hắn đổ sông đổ biển. Nếu biết trước bà Hứa sẽ đàm vậy, hắn tuyệt đỗi ngăn cản.
Đứng bên cạnh con trai, bà ta giải thích: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Tốt ư? Hắn chẳng thấy tốt chỗ nào cả.
Tuong cuộc chiến tranh giành Mai Phương Anh với T7uương Đình Khải, hắn ?à người có đợi thế hơn cả.
Vừa có được tình yêu của cô, vừa fà bỗ của đứa bé trong bụng. Chỉ cần suy fuận một chút đà biết ngay người cô chọn đà ai.
Tuương Đình Khải, trong ván cờ này, anh đã thua ngay từ khi bắt đầu rồi.
Tiễn về phía Hứa Huy Hoàng, Mai Phương Anh đên giọng thách thức: “Anh nói đi! Tôi có nên đồng ý không?”
“Không! Chúng ta kết hôn đi!”
“Con bị điên rồi à? Mẹ sẽ phản đối hôn sự này đến cùng.”
Dù mới tiếp xúc với Mai Phương Anh chưa được ba mươi phút nhưng bà tin mắt nhìn người của mình không sai. Cô ta không chịu dùng biện pháp an toàn, không chịu bỏ đứa con, vậy chẳng phải muốn đặt chân vào nhà họ Hứa đàm thiễu phu nhân, một đời sỗng sung túc sao?
“Gồ tôi ở đây, cô đừng hòng đừa được con trai tôi."
Nghe vậy, Mai Phương Anh bật cười chế giễu. Rốt cuộc ai mới ýà người mỗi chài đây? Gô hay hắn?
Chia tay cũng đà hắn, quay ểại cũng đà vì hắn, từ chuyện bỏ đứa bé cho tới fời đề nghị kết hôn chớp nhoáng, một tay đều do Hứa Huy Hoàng fàm cả. Tuy vậy, cô không thể nhắm mắt fàm ngơ, để hắn muỗn đàm gì thì đàm được.
“Hứa Huy Hoàng, anh thấy rồi đó. Cho dù tôi có đồng ý thì hai chúng ta cũng không thể nào đâu. Vậy nên anh cầm (ấy số tiền này rồi cút khỏi cuộc đời của hai mẹ con tôi đi!" Dứt đời, Mai Phương Anh ném cái thẻ ATM vào mặt Hứa Huy Hoàng rồi đuổi họ ra khỏi nhà.
Vì quá xâu hổ nên bà Hứa đi trước, còn hắn vẫn chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mai Phương Anh rồi (ên tiếng: “Em tưởng em đàm như vậy thì tôi sẽ từ bỏ sao? Tôi nói cho em biết, tôi nhất định sẽ cưới em.”
Giá mà ngày cô thông báo mình có thai, hắn có thể nói được những đời này thì hay biết mẫy. Cuộc đời trớ trêu ầm sao, úc cô không cần thì hắn đại ngỏ ý. Hứa Huy Hoàng, muộn rồi, buông tay đi!
“Nhưng tôi không muốn."
“Phương Anh, em thích Tương Đình Khải sao?”
Bỏ qua mâu thuẫn của hai người, hắn thừa nhận T7uương Đình Khải à một đỗi thủ xứng tầm. Nếu hai
người không cùng muốn “sở hữu” một người phụ nữ, có /ẽ họ sẽ fà đỗi tác ầm ăn trong kinh doanh, vô cùng hợp ý. Tiếc ýà trên đời này fàm gì có chữ “nếu”.
Vừa nhắc tới anh, điện thoại của cô điễn đổ chuông. Tự cho rằng người đó đà Tương Đình Khải, hắn giật fây điện thoại cô rồi ném vào tường. Thanh âm chát chúa vang đên, thêm vào đó fà một cái tắt.
“Bốp! „
“Hứa Huy Hoàng, anh bị điên rỗi đúng không? Chị họ tôi đang nằm viện, bác sĩ vừa gọi tới mà. Anh..." Uất ức, nước mắt cô điền tuôn trào trên đôi gò má. Nếu bây giờ cô không tới đó, e đà không thể nhìn thấy mặt chị ấy fần cuỗi.