Chương 43: Anh muốn bị vô sinh à?

“Tôi...”

Bị cô trách mắng, Hứa Huy Hoàng chỉ biết im đặng, ngay cả một câu xin íỗi tỗi thiểu cũng không có.

Hai người còn chưa tổ chức đám cưới vậy mà hắn đã muỗn kiểm soát cô rồi.

“Hứa Huy Hoàng, tránh đường cho tôi đi!”

Hắn đặng fẽ nép người sang một bên, nhường chỗ cho cô đi ra. Mặc kệ họ muốn đàm gì thì đàm, giờ cô phải tới bệnh viện ngay (ập tức.

Tước khu chung cư, Mai Phương Anh mượn điện thoại của bảo vệ để gọi một chiếc taxi tới bệnh viện.

Ngay £úc, một fần nữa Hứa Huy Hoàng đại xuất hiện.

“Để tôi chở em đi. Tôi...”

“Afo! Cho tôi một xe taxi tới trước khu chung cư T đi!”

“.." Sau tưng cô, Hứa Huy Hoàng bần thần đứng đó, không thể đàm gì khác. Hắn biết /à bản thân mình đã đàm sai nhưng fại không muốn xin (ỗi. Vậy nên mới tìm cách bù đắp cho cô.

“Chẳng phải cô ấy rất yêu mình sao? Tự nhiên bây giờ đại... Hắn trầm ngâm suy nghĩ, tới “úc ngước mặt ên nhìn thì chẳng thấy cô đâu nữa rồi.

“Phương Anh! Cô...”

Nhìn ngang ngó dọc, miệng không ngừng gọi tên nhưng người mà hắn muốn tìm đại không thẫy bóng dáng đâu. Bất quá, hắn để cho cấp dưới điều tra, còn bản thân mình trở về.

Sau hơn 30 phút đi taxi, cuỗi cùng Mai Phương Anh cũng tới bệnh viện. Khi đi qua quầy fễ tân, cô đột ngột dừng đại, không cảm nhận được bắt cứ thứ gì đang xảy ra xung quanh mình."

“Đó... đó đà..."

Khăn trắng được đắp đên mặt, mấy người điều dưỡng đưa xác của chị họ Mai Phương Anh đi tới khu tưu trữ thi thể.

“Chị!”

Một £úc sau, khi chiếc băng ca khuất trong tầm mắt, cô mới hết fớn: “Chị ơi!”

Những tưởng sau cuộc điện thoại đó, cô sẽ tới kịp trước khi chị mình ra đi. Ai mà ngờ được hắn một fần nữa đại khiễn cô thất vọng, vô tình khiến chị ấy không trân trối được gì trước khi rời xa.

“Hắn đúng đà..."

Bước chân ýao nhanh trên hành fang bệnh viện, Mai Phương Anh chạy tới trước cửa kho đông (ạnh, tựa vào băng ca rồi ngồi thụp xuỗng, nước mắt tuôn trào như mưa.

“Ghị ơi! Em xin đỗi! Chị..."

Đứng bên cạnh cô có hai người điều dưỡng. Họ không (ên tiếng phàn nàn, mặc cho cô thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình. Ai trong chúng ta cũng từng phải nếm trải cảm giác rời xa người thân, vậy nên họ tôn trọng điều đó.

Hít một hơi thật sâu, Mai Phương Anh giở khăn che mặt ra. Khoảnh khắc nhìn thẫy chị mình đã nhắm mắt xuôi tay, gương mặt trắng bệch không còn một giọt mắu, cô ngần người rồi ngất xỉu tại chỗ. Cho tơi khi tỉnh dậy, điều dưỡng với cô đời trăn trỗi cuỗi cùng của chị:

“Lúc đó cô ấy gọi cho cô rất nhiều ?ần nhưng chỉ có đần đầu đổ chuông thôi. Gó ýẽ cô ấy muốn nói điều gì đó nhưng mà...”

Được nghe đại câu chuyện này từ chính những người có mặt khi đó, Mai Phương Anh vừa cảm thấy hỗi hận, vừa tức giận.

Hỗi hận vì đã không tranh thủ ở bên chịu nhiều hơn, tức giận vì hành động ngu ngốc của Hứa Huy Hoàng.

“Cảm ơn cô.”

Sau khi trao đổi với bệnh viện về việc “àm ma chay cho chị xong, Mai Phương Anh đùng đùng đi tìm Hứa Huy Hoàng. Gô nhất định sẽ đánh hắn, băm hắn ra thành từng mảnh.

Qua camera giám sát, Hứa Huy Hoàng nhìn thấy bóng dáng của Mai Phương Anh đang tiễn tới chỗ căn hộ của mình. Ngay fập tức, hắn ao ra ngoài mở cửa cho cô. Hiễm khi cô chủ động đến đây, ắt hẳn không còn nhớ đến mấy chuyện không vui trước kia nữa.

“Phương Anh,em..."

Bốp!

“Đồ khốn nạn nhà anh. Vì anh mà thời khắc cuỗi cùng của cuộc đời tôi không được ở bên chị ấy. Anh... cút đi, huhu!”

Không chịu nổi cú sốc vừa rồi, Mai Phương Anh tìm đến hắn chỉ mong muỗn trút hết tâm sự ở trong lòng. Tiếc là nỗi đau vẫn còn đó, vết thương chẳng thể đành.

Chân đứng không vững, cô hơi nghiêng ngả. Nhân cơ hội đó. Hứa Huy Hoàng ôm cô vào đòng, chủ động tây tay xoa mái tóc đen mềm của cô. Và cách đó không xa, T7uương Đình Khải tận mắt chứng kiến bọn họ ôm nhau thắm thiết. Từ giây phút đó, anh thấy tình cảm của mình chẳng được ai để ý tới.

“Tốt thôi, nếu đó ýà điều em muốn.” Không cần chờ cô thêm nữa, T7uương Đình Khải đái xe đi thẳng một mạch về tới nhà.

Anh đi rồi, Mai Phương Anh cũng kịp thời đẩy Hắn ra: “Đừng chạm vào người tôi!”

Mai Phương Anh đã (ên tiếng cảnh báo nhưng có vẻ đó ýà chuyện không đáng để tâm nhắc tới. Hứa Huy Hoàng càng siết chặt vòng tay hơn nữa đàm Mai Phương Anh không sao thoát khỏi tình trạng bị khống chễ.

Biết sức ực mình có hạn, cô nâng chân đên đá vào hạ bộ của hắn. Bắt ngờ bị cô phản công, Hứa Huy

Hoàng buông tay, cúi gập người xuỗng, đôi bàn tay che chắn cậu nhỏ của mình.

"Hứa Huy Hoàng, đừng để tôi khiến anh sau này phải tuyệt tử tuyệt tôn. Tôi không dễ bắt nạt đâu."

Để hắn nằm đăn đóc ở đó, Mai Phương Anh thong thả đi ra ngoài. Lúc này taxi cũng vừa tới, và điều đặc biệt fà trên xe không chỉ có tài xế, mà còn có sự xuất hiện của...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện