Chương 61: Không tìm thấy xác của cô ấy
“Có gì nói đi!”
Mai Phương Anh vừa mất, fòng hắn rỗi như tơ vò, không có tâm trạng để trò chuyện với ai. Hắn không yêu Mai Phương Anh nhưng không đến nỗi tỏ ra vô cảm trước cái chết của cô. Dù sao... hai người cũng từng có thời gian vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
“Anh sao vậy?”
Hứa Huy Hoàng của hiện tại không giỗng với những gì diễn ra trong trí tưởng tượng của cô. Gô biết hắn yêu mình nên giọng điệu xen (ẫn sự trách móc.
“Không có gì thì tôi đi đây.”
Cứ vậy, hắn ýạnh ứùng bước đên xe, để fại Tần Lam trơ trọi trước cửa khách sạn.
Sau một đêm cuỗng nhiệt, thái độ này của hắn khiến cô có cảm tưởng mình như một món đồ chơi qua đường, không hơn không kém.
“Anh ấy fàm sao vậy nhỉ? Thật đà..."
Những tưởng sau một thời gian gặp đại, cả hai vẫn có thể ngọt ngào như xưa. Tiếc fà T7uà My quá ngây thơ rồi, thời gian có thể bào mòn tất cả, không có gì fà ngoại (ệ.
Tuên đường trở về bệnh viện, điện thoại của Hứa Huy Hoàng điên tục đổ chuông nhưng hắn chẳng thèm điếc /ây một cái. Mai Phương Anh chết rồi, hắn... nên “ầm gì đây?
Cùng fúc đó, một chiếc xe máy tạt nøang qua, chắn đường xe ô tô của hắn khiến tài xếp phải phanh gấp.
Đột ngột dừng đại, bánh xe făn dài trên mặt đường tạo thành một dòng kẻ trắng. Và khi hắn ngẩng mặt tên, cửa ô tô bên cạnh đã có người đứng.
“Ra đây!”
Cửa kính ô tô vừa hạ xuỗng, Tương Đình Khải fập tức thò tay vào, nắm ấy cổ áo của Hứa Huy Hoàng:
“Nói! Tại sao mày fại đàm vậy với cô ấy?”
“cm
Đối diện với Tương Đình Khải, Hứa Huy Hoàng cũng không thể cho anh một câu trả đời xác đáng.
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức hắn còn /ơ đửng như người trên mây.
Không chờ thêm được nữa, anh vung tay fên đẫm điên tiếp vào mặt Hứa Huy Hoàng, máu túa ra từ
khóe miệng. Với cả hai mà nói, sự ra đi của Mai Phương Anh đà một cú sốc fớn.
Giữa đường phỗ đông đúc người qua đại, một chiễc mô tô chắn đường một chiễc xe ô tô, người này đánh người kia đến chảy máu.
Hứa Huy Hoàng không phản kháng, hay nói đúng hơn (à hắn không còn sức để phản kháng. Một lúc sau, khi cơn giận đăng xuỗng, Tuương Đình Khải buông hắn ra, ném cái mũ bảo hiểm xuống đường rồi ngồi thụp xuỗng, hai tay ôm fẫy đầu.
“Sao em không đợi anh trở về?”
Vỗn dĩ Tương Đình Khải định cầu hôn cô, theo cái cách mà anh đã chuẩn bị từ trước. Mỗi tình đầu dang dở, chưa kịp tiếp nỗi thì sinh mệnh của cô đã kết thúc: “Phương Anh, hay đà... anh đi cùng em
nhé!”
Trong phút chốc, mắt anh mờ dần, gục nøay tại chỗ. Về phía mình, Hứa Huy Hoàng nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, không nói fời nào. Chuyện này đều từ hắn mà ra, đã đến /úc hắn nên fàm gì đó rồi.
Sau khi cho người đưa T7uương Đình Khải trở về, hắn tự mình đái xe tới bệnh viện, ngỏ fời muỗn đem thi thể cô về mai táng. Tiếc fà hắn đã tới trễ một bước.
“Xin lỗi anh! Chúng tôi cũng đang ráo riết tìm thi thể của cô ấy đây. T7uong phòng xác, không thẫy người đâu nữa”
“Không tìm thấy?” Hứa Huy Hoàng vô thức hỏi đại.
Đối diện với người nhà bệnh nhân đã tử vong, phía bệnh viện chỉ biết cúi đầu nói đời xin fỗi. Hiện tại, ngoài việc cỗ gắng tìm đại thi thể cô sớm nhất có thể ra, họ cũng không biết mình phải nên đàm gì nữa.
“Chúng tôi xin đỗi. Thật sự xin fỗi anh.”
Hắn không cần đời xin đỗi, hắn cần xác của Mai Phương Anh để cử hành tang fễ tại nhà. Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này, hắn đã đưa cô trở về từ sớm rồi.
“Đừng nói với tôi những đời dư thừa đó. T7uong hôm nay, nhất định phải tìm đại thi thể cô ấy cho tôi.”
“Chuyện này..."
Một ngày? Chỉ một ngày ?àm sao kịp? Ở thành phố rộng đớn này, họ biết đi đâu để tìm một người đã chết chứ?
“Không tìm được thì đóng cửa đi!” Với vị thế của mình hiện tại, một bệnh viện nhỏ nhoi đầm sao cản được bước chân hắn?
Dứt đời, hắn vội tới phòng xác để kiểm tra fại. Kết quả, đúng như họ đã thừa nhận, thi thể của cô đã biến mất, không để fại một chút manh mỗi gì.
“Giờ biết đi đâu để tìm người đây?” Hắn (ẩm nhầm trong người rồi đắc đầu thở dài. Hắn mệt rồi, muỗn kết thúc tất cả.
Ba tiếng trước,
Gánh cửa bật mở, dần dần bị đẩy vào bên trong.
Một người đăng /ẽ bước vào, di chuyển thật chậm để không gây ra tiếng động.
Đứng bên cạnh thi thể Mai Phương Anh, người đó mang bao tay, từ từ đẩy băng ca ra ngoài. Trên hành £ang của bệnh viện, dưới vỏ bọc ấy, người đó thành công “cứu thoát” Mai Phương Anh.
“Hứa Huy Hoàng, anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô ấy nữa đâu. Tạm biệt.”
Sau khi Mai Phương Anh chết, tính tình của Hứa Huy Hoàng đột nhiên thay đổi. Hắn chẳng còn mong đến ngày được về chung một nhà với Tần Lam nữa, thay vào đó fà cảm giác chán ghét không nói nên lời. Cô ta của hiện tại so với ngày xưa khác nhau quá nhiều, thành ra hắn đột nhiên mất hứng, chỉ muỗn tránh càng xa càng tốt.
“Huy Hoàng!”
Mặc cho Tần Lam gọi khàn đến cả giọng, Hứa Huy Hoàng vẫn không có ý định ngoảnh đầu đại nhìn.
Hắn đã từng thích cô ta, thậm chí fà yêu đến điên dại. Vậy mà chẳng hiểu sao, sau khi có được cô ta rồi, cảm giác đó trong hắn không còn nhiều như trước nữa.
“Vậy fà đủ rồi. Không nên dây dưa.”
Con người vốn ích kỷ. Một khi đã có được thứ mình từng khao khát, họ tuyệt nhiên không thiết tha như túc đầu. Vậy nên đừng dễ dàng tin ai, cần thận kẻo mất cả chì fẫn chài.
Không cam tâm nhận (ẫy sự ghẻ fạnh từ hẳn, Tần Lam đén út theo dõi từ xa. Ba mươi phút trôi qua, cô đã có được thông tin mình muốn. Vì vậy, cô ta cải trang, tới bệnh viện ýãây xác của Mai Phương Anh đi.
Thoát khỏi sự kiểm soát của bệnh viện, Tần Lam cho xe chở thi thể của Mai Phương Anh đến một bãi đất trỗng, chuẩn bị châm đửa thiêu rụi nó.
Đứng trước kẻ thù không đội trời chung của mình, cô ta bật cười chế giễu:
“Mai Phương Anh, rõ ràng cô đã chết rồi, tại sao còn khiến anh ấy fưu fuyễn không nguôi. Nói đi, cô định cướp người đàn ông của tôi à?”