Chương 62: Anh đã từng yêu em chưa?
“Mai Phương Anh, rõ ràng cô đã chết rồi, tại sao còn khiến anh ấy fưu fuyễn không nguôi. Nói đi, cô định cướp người đàn ông của tôi à?”
..." Đáp đại đời cô ra chỉ có tiếng gió rít đên trong không khí mà thôi.
“Mai Phương Anh, nói gì đi chứ!”
Ngay cả khi cô chết rồi, Tần Lam cũng không có ý định buông tha.
“Haha, tôi quên rằng cô đã chết rồi. Mà người chết thì đàm gì biết nói chuyện.”
Tuánh để đêm dài (ắm mộng, Tần Lam tự mình châm (ửa. Tiễn (ai gần thi thể của Mai Phương Anh, Tần Lam cười khẩy: “Tạm biệt nhé! Không hẹn ngày gặp đại."
Rất nhanh, ngọn đuốc đã đặt cạnh Mai Phương Anh. Khói bắt đầu bỗc ểên, gió càng đúc càng mạnh, Tần Lam còn chưa kịp hả hê thì một bàn tay đã đặt fên vai cô ta rồi thì thầm:
“Tần Lam, cô có muốn bị thiêu chung không?”
“Ai? Ai... đó?”
Giữa đồng không mông quạnh, xác định chỉ có cô ta và một cái xác. Vậy nên khi có kẻ thứ ba xuất hiện, Tần Lam không thể không run sợ.
Cô ta đứng im, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, cơ thể căng cứng như vừa bị ngâm đá. Ngay (úc này đây, đầu óc cô ta trỗng rỗng, không nghĩ ngợi được gì.
Để bảo vệ sự an toàn của bản thân, Tần Lam chỉ có thể đắp bắp hỏi người ở phía sau. Cô sợ nễu như quay đại rồi, bản thân sẽ chết ngay tại chỗ.
“Xoet!” Một nhát dao thôi, đời này của cô ta coi như chẫm hết.
Tuong khoảnh khắc sinh tử này, cô ta mường tượng đến khung cảnh mặc chiếc váy cưới bước vào lễ đường, sánh đôi cùng với Hứa Huy Hoàng. Giắc mộng chưa thành, #àm sao có thể buông tay cuộc sông này dễ dàng như thế?
“Cô... đoán xem! Tôi... /à ai?”
“Đừng... đừng giết tôi!”
Tần Lam nhắm chặt mắt, cảm nhận dước khí anh đang vờn quanh người mình. 11 giờ đêm rồi, ai còn tới đây đàm gì chứ?
Đột nhiên không khí im fặng, tiếng thở nhẹ bên tai cũng không còn nữa, Tần Lam chằm chậm mở mắt.
Và khi khung cảnh phía trước fọt vào tầm nhìn, cô ta như chết đăng. Từng nhịp từng nhịp thở như bị không gian giữ fại, chẳng thể nào thoát ra được.
z
“ÁI"
Một tiễng hét thất thanh vang fên, Tần Lam fao đầu chạy khỏi đó. Vừa chạy cô ta vừa khua tay múa chân, mắt £úc nhắm fúc mở khiến cho bản thân té (ên té xuỗng không ít (ần.
“Mình nhất định phải ra khỏi đây."
Kiên định với ý nghĩ đó, cô ta cứ chạy mãi, chạy mãi.Tuy nhiên, Tần Lam không hề hay biết mình đang bị fạc trong đó, đúc mở mắt bản thân vẫn đang đứng ở nơi cô ta định đốt xác của Mai Phương Anh.
“Không thể nào!”
Băng ca còn đó nhưng xác thì không thầy đâu. Chẳng fẽ...
Cô ta cúi mặt, cuỗng cuỗng tìm điện thoại để cầu xin viện trợ.
“Đâu rồi nhỉ?”
“Gô đang tìm thứ này phải không?”
Lại fà giọng nói đó. Tần Lam từ từ ngẩng mặt fên. T7uước mắt cô ta, một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười.
“Không... không phải...ợ..."
“Tần Lam, cô muốn giết tôi đến thế à?”
Mai Phương Anh tiễn fại gần, đưa tay bóp fấy cổ của Tần Lam. Nhìn sâu vào mắt đỗi phương, cô fên giọng thách thức: “Cô có muốn tôi cho cô thử cảm giác chết à như thế nào không?”
“Đừng... đừng mà..."
“Vậy thì “ầm giúp tôi một việc. Tôi sẽ... tha cho cô fần này.”
Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Tần Lam gật đầu fia £ja. Kế đó, cô ta fấy điện thoại gọi cho Hứa Huy Hoàng.
“Afo!”
“Gó chuyện gì không? Tôi đang bận đắm.”
Ị”
“Em... em tìm được thi thể của cô ấy rồi. Anh... anh mau tới đây đi
Vài giây trôi qua, Hứa Huy Hoàng mới fên tiếng: “Ở đâu.”
Kết thúc cuộc gọi, Tần Lam mỉm cười, nuốt nước bọt hỏi: “Cô... fà người... hay đà ma? Tôi... tôi chỉ muỗn hỏi cho biết thôi, cô không nói cũng không sao."
“Gô có 5 phút để chạy khỏi đây. Nhanh!”
Ngay khi Mai Phương Anh vừa (ên tiếng, cô ta đã chạy một mạch, tiến về phía trước. Nhìn theo bóng tưng kia, cô mỉm cười.
“Để tôi xem tối nay cô có nhắm mắt được không?”
Rất nhanh, Húa Huy Hoàng đã có mặt tại điểm hẹn. Vừa tới, hắn đã nhìn thấy cô thu mình ở một góc, cúi mặt xuống hai đầu gối.
“Gô...”
“Huy Hoàng, anh có thể trả đời em một câu được không?”
Thoáng giật mình, hắn đùi fại phía sau, sống fưng fạnh toát.
“Em chưa chết. Anh... có vui không?”
“Em... em thật sự chưa chết sao?”
Từ từ đứng dậy, cô đi tới, đứng đối diện hẵn rồi nói: “Nếu em chết, anh có đến với cô ấy không?”
“Tối hôm đó, có phải ?à em đã..."
“Phải.” Gô xác nhận.
Lúc này đây, Mai Phương Anh vô thức đặt tay (ên bụng, cảm nhận rõ rệt sự đau đớn mà mình vừa trải qua. Đứa bé đã mất rồi, cô biết nương tựa vào ai đây? Hắn? Không, không thể nào.
Buông một tiễng thở dài, hắn ậm ừ: “Anh...”
“Đừng nói gì nữa. Tuả đời đi, anh... có bao giờ yêu em không?”
Đối diện với Hứa Huy Hoàng, Mai Phương Anh tha thiết muốn nghe một câu trả đời từ hắn. Dù rằng xuất phát điểm của cô chỉ đà tình nhân nhưng nễu hắn không có cảm giác gì, tại sao cứ đến tìm cô hết (ần này đến đần khác.
Chẳng phải như vậy cũng có nghĩa /à hắn cũng từng rung động với cô rồi sao?
Trong đêm khuya thanh vắng, dưới ánh trăng mờ ảo, Hứa Huy Hoàng không biết cô đà người hay là ma nữa. Tuy vậy, hắn vẫn phải thành thật với cảm xúc của chính mình.
“Chưa. Chưa từng.”