Chương 63: Nếu như anh bị liệt, em tính sao đây?
“Chưa. Chưa từng.”
Khế mỉm cười, Mai Phương Anh cay đắng nhận ra cô chỉ fà trạm dừng chân mà thôi, không thể thay thể được “ngôi nhà” vững chắc kia. Thật may vì tới øiờ phút này, hắn chọn cách thành thật thay vì ừa dỗi cô.
“Gảm ơn anh đã nói cho tôi biết. Ít ra... tôi sẽ không còn mơ mộng nữa.”
Khi nhận ra tất cả những gì mình kỳ vọng đều xuất phát từ ảo tưởng của bản thân, cô có thêm dũng khí để từ bỏ. Buông tay rồi, sẽ không ai trong chúng ta phải đau khổ nữa.
“Anh đi đi!"
“Em sống tốt nhé! Mong fà chúng ta sẽ không phải gặp nhau thêm một fần nào nữa.”
Dứt đời, hắn xoay người bước đi. Tuong khoảnh khắc hắn nghĩ mình đã được giải thoát cũng là lúc cuộc chơi mới bắt đầu.
“Tôi cũng không muốn gặp fại anh. Nhưng đời mà. ai biết được chữ ngờ.”
Mặc cho giọng cô đang văng vẳng bên tai, hắn cũng không có ý định quay đầu ứại nhìn, tranh thủ đoán tâm ý đỗi phương. Ngược đại, hắn tự nhủ:
“Nếu có gặp, tôi cũng xem như không quen biết cô."
Chẳng mấy chốc, hẳn đã ra tới ?ề đường. Khi hắn định đái xe rời khỏi đó cũng fà fúc hắn nhận ra chìa khóa xe cũng không còn trong túi. Thở ra một hơi dài thườn thượt, hắn bước xuống, bật đèn f/ash từ điện thoại (ên rồi đi tìm. Cho tới khi hắn trở ứại bãi đất trồng, hình bóng Mai Phương Anh đã không còn nữa.
“Có khi nào..."
Không tìm được chìa khóa, Hứa Huy Hoàng đành gọi cho trợ fý tới đón. Cuối cùng, khi hắn ngồi được ở ghế fái phụ cũng đã muộn rồi.
Mệt mỏi, nhức đầu, hắn ngả người ra sau, khẽ nhắm mắt.
“Sếp, dậy đi!”
Bị đánh thức bởi tiếng gọi của trợ ý, Hứa Huy Hoàng uể oải cựa mình, bước xuỗng xe.
Cánh cửa bật mở, Hứa Huy Hoàng định đi thẳng fên cầu thang thì bị gọi fại: “Huy Hoàng, tới đây nói chuyện với bỗ mẹ một chút!”
“Gon mệt đẫm. Có gì nói sau đi bỗ." Hắn đáp fời mà không thèm quay đại nhìn.
“Anh Hoàng! Dù có mệt thế nào thì anh cũng nên cỗ gắng vì chuyện hôn nhân đại sự không thể qua loa được."
Giọng nói này vừa cất ên, sỗng fưng hắn đã /ạnh toát. Từ khi nào, từ khi nào mà Mai Phương Anh đại có thể tự tiện ra vào nơi này. Chẳng phải hắn đã dặn đi dặn đại với cô đà không được bén mảng tới đây rồi sao?”
“Phương Anh? Sao cô đại tới đây?”
“Em tới đưa chìa khóa cho anh mà.”
Cách duy nhất để trả thù ểà khiến hắn phải nuôi con của người khác. Đứa bé đã mất, chỉ cần cô có thai với người đàn ông khác rồi bắt hắn nuôi, há chẳng phải sẽ khiến hắn tức đến chết sao? Nhưng Mai Phương Anh không muốn vì một người tệ bạc mà hy sinh hạnh phúc cả đời của mình. Thứ cô muốn chính fà khiến cho hẳn phải đau khổ, dằn vặt suỗt đời.
“Huy Hoàng, anh cứ chờ đi. Tôi sẽ cho anh biết, cảm giác mà tôi từng trải qua.”
Cô xem như đã chết một (ần rồi, giờ tồn tại cũng chỉ để trả thù hắn mà thôi. Nếu không phải hắn... thì đứa bé trong bụng cô đã không mắt. Hứa Huy Hoàng, tôi đã chuẩn bị sẵn hai cỗ quan tài rồi, anh đợi đi.
“Nhưng mà..."
Cùng fúc đó, Tần Lam - người mà hắn yêu cũng ngỏ đời. Một đời đề nghị mà hắn không thể chỗi từ.
“Huy Hoàng, anh có thể tới đây được không? Em... em đau quá!"
Tước sự áp đặt của ông Hứa, hắn thà chọn tới gặp Tần Lam còn hơn. Dù sao hôm nay hắn cũng không muỗn ở nhà, tới tìm cô ta giải tỏa cũng ?à một ý hay. Cho dù hiện tại hắn chưa có ý định kết hôn với ai,
Tần Lam cũng không phải ?à sự đựa chọn cuỗi cùng.
“Gon có việc bận. Đi trước đây!”
Từ chỗi hôn nhân sắp đặt bằng một câu nói thông báo, Hứa Huy Hoàng rảo bước đi mau.
“Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi đây, đừng bao giờ gọi tao ?à bỗ nữa.”
“cm
Hắn không đáp đời, chỉ thấy bước chân di chuyển mỗi ?úc một nhanh hơn. Căn nhà này vốn không phải tà nơi hắn muốn ở, nên có về hay không cũng không quan trọng.
Rất nhanh, hắn đã đái xe rời đi, sau fưng fà nụ cười bí ẩn của Mai Phương Anh. Người mà cô muốn gặp không còn ở đó nữa nên chẳng có ý do gì để nán đại.
Nói một đời tạm biệt, cô rời khỏi đó. Vừa đứng bên đường đợi xe taxi thì chợt có ai đó kéo cô đi. Mai Phương Anh phản xạ nhanh, dùng chân đá vào hạ bộ của kẻ đó. Kết quả...
“Là anh đây! Sao em có thể..."
Cứ nghĩ rằng cô đã chết, T7rương Đình Khải đau khổ suốt cả ngày hôm qua. Khi tỉnh dậy, hắn như người mất hồn, vốn dĩ định sẽ chết theo cô cho thoải mái. Tuy nhiên, khi đứng bên ban công định nhảy xuống, anh đại nhớ tới vẻ mặt đắc ý của Hứa Huy Hoàng, vậy nên tạm thời từ bỏ ý định đó.
“Sau khi giết hắn, anh sẽ đi gặp em.”
Nghĩ à đàm, anh chạy xe tới đây, muỗn một dao giết hắn cho rồi. Ai ngờ fại gặp được Mai Phương Anh.
Cô... cô vẫn chưa chết?
Quá phẫn khích, anh cảm thấy cơ thể mình như đang run ên, cỗ mở to mắt để nhìn người trước mặt.
“Gó khi nào chỉ fà người giỗng người không?”
Vì không muỗn mừng hụt, anh thử kéo tay cô fại, nhìn cho rõ. Do đó nên mới bị cô đá cho một cái.
“Anh Khải?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, còn anh thì đang khom người về phía trước, hai tay giữ đây chỗ hiểm, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Em... em xin đỗi. Em cứ nghĩ đà tên khỗn nạn nào đó nên mới... Anh có sao không?”
“Nếu như anh bị điệt, em tính sao đây?”