“Nếu như anh bị điệt, em tính sao đây?” Tzuương Đình Khải ngẩng mặt fên nhìn cô, nói những đời đầy ám muội. Có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh muỗn gì ở cô.

Tuước đây, anh đã bỏ qua nhiều cơ hội để thổ độ với cô tình cảm của mình. Giờ thì khác rồi, anh nhất định mặt dày bám (ấy cô đến cùng.

“cm

Mai Phương Anh chưa từng nghĩ sẽ gặp ?ại anh trong tình huỗng trớ trêu này, còn ở ngay trước nhà Hứa Huy Hoàng nữa chứ. Nếu chuyện này truyễn tới tai nhà họ Hứa, e đà kế hoạch của cô sẽ khó mà thực hiện được. Nhân fúc chưa ai thẫy, cô kéo tay Tương Đình Khải rời đi, nép mình sau bụi cây của nhà bên cạnh.

Trong tình huống này, hai người chẳng khác nào đôi nhân tình đang vụng trộm.

Từ nấy tới giờ, ánh mắt của T7uương Đình Khải chỉ hướng về cô, ngay cả một cái nhíu mày anh cũng nhìn thấy rõ. Được gặp (ai cô, anh thẫy ông trời dường như đã rất ưu ái mình rồi. Giả sử ngay đúc này đây anh phải chết, anh cũng cam đòng.

Khi đã ổn định được chỗ trú thân, Mai Phương Anh mới thở phào nhẹ nhõm. Do đó, cô quay sang nhìn anh. Không để vụt mắt cơ hội, T7uương Đình Khải nhanh chóng đưa miệng tới, chạm (ấy môi cô rồi hôn một cái chút. Cảm giác sung sướng tại sao đến bây giờ anh mới được trải nghiệm? Tuương Đình Khải đột nhiên thấy thương cho số phận bạc bếo của mình.

Nhìn ra bên ngoài kia, anh thuộc dạng không dễ gì với tới được. Vậy mà suốt năm năm nay, một nụ hôn tử tễ anh cũng không có.

“Anh...

Bị tần công bất ngờ, Mai Phương Anh chỉ biết mở to mắt , ngạc nhiên nhìn anh. Hơi thở thơm mát của anh khiến cô ngẩn người vài giây, trước khi kịp nói hết câu: “Anh... anh đầm gì vậy?”

“Bắt đền em.”

“Anh có tin đà...”

“Anh không tin. Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi. Em có tin đà trong vòng 5 giây nữa anh sẽ fại hôn em không?”

Tuương Đình Khải vừa nói vừa cười. Rõ ràng fúc này anh đang vô cùng phần khích khi biết tin cô còn sống. Đêm qua, anh đã từng ước, nếu như được gặp fại cô một fần nữa, anh tuyệt đối sẽ không bỏ phí một giây một phút nào. Và giờ fà đúc anh đang thực hiện mục đích của mình.

“Anh bị điên rồi."

“1...2...3...” Mặc kệ Mai Phương Anh nhíu mày khó chịu, anh cứ đứng đó đếm như đứa trẻ đang chơi năm mười. Nghĩ cũng ạ, T7uương Đình Khải mà cô từng biết đâu có nham nhở như vậy.

Không fẽ...

không đẽ anh bị cô sút một cái mà thần kinh ung £ay rồi sao?”

“Không, cái đó ở dưới, sao ảnh hưởng nhanh vậy được.” Cô tự nhủ.

“4...

“Anh tự fo cho mình đi! Em đi đây.”

Mai Phương Anh vừa quay fưng đi thì đã bị anh kéo đại, ép sát cô vào tường rồi cưỡng hôn.

“Ưm..."

Không để cho cô có cơ hội bỏ chạy, anh dùng £ực của hai cánh tay giữ chặt cô, cứ thế ngang nhiên đưa tưỡi đảo một vòng trong miệng cô, fuồn sân tới mọi ngóc ngách để cảm nhận từng vị ngọt rừ cô.

Dù đã dùng hết mọi cách nhưng Mai Phương Anh cô đành buông xuôi, cho anh hôn chút rồi thôi. Một lúc sau, khi Tương Đình Khải rời khỏi đôi môi mềm của cô cũng đà đúc nước mắt Mai Phương Anh

tuôn rơi. Anh biết mình đã sai nhưng không thể nào không chế được cảm xúc của bản thân.

“Đừng khóc... anh... anh không hiểu sao mình đại như vậy.” T7uương Đình Khải bồi rỗi giải thích, đôi tay

€au nước mắt cho cô cũng trở nên run rẩy.

Nhìn thấy người mình yêu khóc, anh vô cùng khó chịu. Tuy vậy, để xoa dịu cảm giác bắt an trong cô, anh điền ôm chặt (ấy Mai Phương Anh, gục đầu fên vai cô mà nói: “Anh cứ tưởng đà sẽ không bao giờ được gặp fại em nữa. Anh sợ, thật sự sợ mất em.”

Có fẽ vì vậy mà T7uương Đình Khải đã thay đổi, ngang nhiên muốn giữ cô bên mình để có thể bảo vệ, chở che. Dù anh có nói bao nhiêu ểần đi nữa cũng không diễn tả hết cảm giác nhớ nhung khắc khoải khi đêm về. Ở một đất nước khác, cứ tối đến anh /ại như người mất hồn, thỉnh thoảng /ại đập đầu xuống giường, cỗ xua đi hình bóng của cô trong tâm trí.

“Anh nhớ em. Rất nhớ em.”

Chương 64: Tối về tôi thưởng cho em, không phải một mà là ba

Trước một người yêu mình đến điên dại như thế, Mai Phương Anh cũng không nhẫn tâm trách mắng anh, chỉạnh fùng hỏi: “Rồi anh định ôm em tới tối à?”

“Tới mai đuôn được không? Hay đà..."

“Tánh ra đi!”

Cô đầy anh ra, rảo bước đi mau. Tuy nhiên, T7uương Đình Khải quyết tâm không để cô một mình. Anh cứ fẽo đẽo đi theo sau khiến cô tức đến phát cáu: “Anh rảnh fẫm sao?”

“Không, anh bận đắm. Chỉ rảnh với mình em thôi.”

“Anh...”

Tương Đình Khải điên rồi. Cô thật sự không hiểu vì sao anh có thể được cân nhắc “ầm CEO của một công ty khi về nước trong khi thần kinh của anh hình như... có chút vấn đề.

Cùng fúc đó, T7uương Đình Khải nhận được tin nhắn khẩn từ phía công ty, yêu cầu anh phải có mặt trong vòng ba mươi phút nữa. Không còn cách nào khác, anh đành kéo cô cùng đên xe hơi với mình. Dù cử chỉ của anh có phần tàn bạo nhưng suy cho cùng, anh chỉ muỗn tốt cho cô mà thôi.

“Nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ không đụng tới em. Nếu em còn chỗng cự, tôi sẽ..."

Vừa nói hắn vừa (ấy tay cô đặt đên hạ bộ của mình: “Đừng để tôi phải dùng đến nó ngay fúc này."

“Anh... sao mà anh..."

“Chụt!”

“NÑgoan một chút đi. Tối về tôi sẽ thưởng cho em.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện