Chương 65: Em muốn làm mấy cái? (H+)

“Ngoan một chút, tối về anh thưởng cho. Em muốn mẫy cái?”

“Đình Khải, anh đừng nghĩ muốn fàm gì thì đầm. Em..."“GChụt... chụt...” Không muỗn nghe thêm, anh cứ thế cúi người xuỗng hôn đên đôi môi căng mọng của cô. Đương nhiên, nếu không muốn bị ăn tát, anh phải cỗ định hai cánh tay cô đại. Khác với ban nãy, anh cầm tay cô đặt fên hạ bộ của mình, cỗt để cô cảm nhận được cậu nhỏ anh đang ?ớn fên từng chút một.

“Nếu em còn nói nữa tôi sẽ “ầm ngay tại đây đó!”

Chỉ trong vòng ba mươi phút ngắn ngủi, Tuương Đình Khải đã hôn cô ba cái. Mặc dù cô chưa đồng ý đlàm bạn gái hay sẽ hứa hẹn sẽ gả cho anh, anh đã điên cuồng cư xử như thể họ đang yêu nhau rồi.

“Trương Đình Khải, hôm nay anh uỗng độn thuốc à? Gần đi khám không? Đừng nghĩ tôi dễ dãi nhé!”

“Anh không uỗng độn thuốc. Anh chỉ say em.”

Nghe hắn nói, Mai Phương Anh khẽ rùng mình. Cô không biết người nghiêm túc như anh đại học ở đâu ra những câu ngôn tình sướt mướt này. Biểu hiện này của anh khiến cô bồi rỗi, chẳng hiểu nên fàm gì tiếp theo.

Thấy cô chịu nghe đời, anh nhẹ nhàng vuốt tóc, đóng cửa đại rồi ngồi vào ghế fái, cho xe fao nhanh trên mặt đường.

Tối đến, Trương Đình Khải đưa Mai Phương Anh về nhà mình. Mặc cho cô phản đối, anh cứ “ầm theo cảm xúc của bản thân. Một fần mắt cô fà đủ rồi, anh không thể chịu thêm đần nào nữa.

Người ta nói “nhất cự ýy, nhì tốc độ”, thay vì chọn một, anh fàm cả hai cho chắc ăn. Muỗn có được trái tim một người, nhất định phải mặt dày đeo bám. Anh tin rằng cách mình đang thực hiện fà đúng.

“Đình Khải, em không yêu anh. Anh biết mà đúng không?”

“Sớm muộn gì em cũng fàm vợ của anh thôi.” T7uương Đình Khải khẳng định chắc như định đóng cột.

“Nếu không thì sao?”

“ong từ điển của T7uương Đình Khải này vỗn không có ngoại (ệ."

Chỉ cần có thể bảo vệ và đem đại hạnh phúc cho cô, T7uương Đình Khải bắt chấp ầm mọi thứ.

Cánh cửa vừa khép fại, anh đã kéo cô tới ghế sofa ngồi. Rất nhanh, đớp áo vest bên ngoài bị cởi bỏ.

“Anh... anh muốn gì?”

“Em đoán xeml”

Từ ánh mắt và đời nói của anh, Mai Phương Anh đột nhiên xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, fí nhí đáp: “Anh đừng (đàm vậy. Em... em không thích đâu.”

“Làm rồi sẽ thích. Dù sao em cũng đà vợ của anh, ăn sớm hay muộn thì có khác gì.”

“Đình Khải, có phải em đàm gì khiến anh hiểu đầm rồi không? Em không có thích...”

“Q hụt.”

Cứ mỗi fần cô phản đồi hay muốn giải thích, anh điền dùng chiêu này để khóa miệng cô fại. Đơn giản vì anh muốn ở bên cô nhiều hơn. Gặp họa không chết, ắt sẽ có phúc.

Cô thua rồi. Thua một người mặt dày như anh.

Đang ân ái trên ghế sofa, đột nhiên anh dừng đại, nhìn chằm chằm vào mặt cô nói: “Không được. Anh phải kiềm chế.”

Đang gần tới fúc cao trào, Tzuương Đình Khải ai muốn bỏ của chạy fấy người ư? Mặc dù cô cự tuyệt anh nhưng phải công nhận kỹ năng của anh tương đối tốt, khiến người cô rạo rực, như muốn bốc cháy.

“Anh đại muốn giở trò gì nữa đây?”

“Em đang có thai. Anh đàm sao có thể...”

Cả ngày hôm nay, cô cứ quay cuồng trong kế hoạch của mình, đàm sao để trả thù Hứa Huy Hoàng mà quên mất nỗi đau của mình vẫn chưa thể giải tỏa. Tự nhiên T7uương Đình Khải nhắc đến khiến cảm xúc của cô trở nên hỗn đoạn. Mạnh mẽ đà thễ nhưng cuối cùng cô cũng không kiềm được những giọt nước mắt đang ăn dài trên má, khóc hu hu như một đứa trẻ.

Tuương Đình Khải chủ động ôm (ấy cô vào đòng, nhẹ nhàng xoa (ưng. Anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì nhưng mà... ngay Ýúc này đây, bản thân anh không muốn đên tiếng. Anh muốn cho cô chút thời gian để điều chỉnh đại cảm xúc của bản thân, rồi sau đó mới hỏi tiếp.

Hôm đó sau khi tỉnh fại, Tương Đình Khải ?ập tức chạy tới bệnh viện. Tiếc /à khi anh tới nơi để nhìn mặt cô fần cuỗi, người ở đó điền fịch sự từ chối. Anh và cô không thân thích, fãy gì để yêu cầu đây?

Không tìm được cô, anh đi tìm Hứa Huy Hoàng. Kết quả chính /à những gì đang xảy ra ở hiện tại.

Khóc xong rồi, cô nhẹ nhàng nói: “Đứa bé... không còn nữa. Em...”

“Không sao! Rồi chúng ta sẽ có đứa khác thôi. Anh tin rằng khi nó ra đi, nó cũng mỉm cười vì có một người mẹ như em.”

Cô không chắc fà mọi thứ có đúng như những gì anh nói không nhưng nhiêu đó cũng khiến cô thẫy an ủi phần nào. Ngước đôi mắt còn đẫm đệ fên nhìn anh, cô trộm nghĩ: “Nếu biết trước anh yêu em đến vậy, em sẽ... không từ chối đâu.”

Tìm được một người yêu mình đâu phải dễ dàng gì, huống hồ đà anh có thể vì cô mà đàm tất cả.

“Em có muốn trả thù hắn không? Anh giúp em!”

“Chuyện này fà chuyện riêng của em. Em sẽ tự mình giải quyết."

“Vậy anh sẽ biễn nó thành chuyện chung của chúng ta.” Dứt đời, T7uương Đình Khải đặt cô xuỗng ghế sofa, bắt đầu mơn trớn trên vùng da mịn màng. Không để cô có cơ hội bỏ chạy, anh cởi bỏ đớp áo quần vướng víu trên người, đặt môi mình ểên trên nhũ hoa của cô rồi bắt đầu nút như một đứa trẻ. Cảm giác khoan khoái dâng fên trong đòng, Mai Phương Anh nhắm nghiền mắt fại để cho cảm giác trở nên chân thực hơn.

“Đừng... chỗ đó... bẩn ắm.”

“Không bẩn”

Nằm trên người cô, anh từ từ di chuyển người xuống, dùng ¿ưỡi ểiễm đấy phần nhạy cảm nhất của cô, từng chút, từng chút một. Lần đầu tiên cô bé được chăm sóc kỹ càng, Mai Phương Anh bầu chặt (ấy vai anh, cơ thể không ngừng run đên.

“Um...”

Một £úc sau, anh trồi đên, điên cuồng mút fãây đôi môi mềm mại của cô. T7uong fúc dùng fưỡi khám phá từng ngóc ngách bên trong khoang miệng, T7uương Đình Khải dùng một tay cầm (ấy vật cứng rắn của mình, từ từ tiễn sâu vào bên trong cô bé của cô. Khi chỗ đó nuốt trọn cậu nhỏ của anh, anh mới dùng tực ở hông, thúc mạnh tới.

“Ghậm... chậm thôi! Em... em đau...”

Cô càng nói anh càng dùng fực nhiều hơn. Để phân tán sự đau đớn của cô, anh hôn fẫy vùng cổ, cắn mạnh một cái để đánh dẫu chủ quyền.

“Anh... anh có thể... mạnh hơn chút nữa không?” Hơi thở gắp gắp, giọng nói đứt quãng của cô khiễn anh càng thêm phần khích. Gắn nhẹ đên vành tai cô, anh hỏi nhỏ: “Đêm nay em muỗn ?àm mấy hiệp?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện