Chương 66: Làm trong phòng tắm (H++)

“Anh... anh có thể ầm mạnh hơn chút nữa không?” Hơi thở gấp gáp, giọng nói đứt quãng của cô khiến anh càng thêm phẫn khích. Gắn nhẹ fên vành tai cô, anh hỏi nhỏ: “Đêm nay em muỗn đàm mấy hiệp?”

“cm

Mặt cô ửng đỏ, nép người vào anh. Thấy vậy, T7uương Đình Khải hôn nhẹ fên mái tóc cô rồi thì thầm:

“Đừng sợ! Nếu em không muốn, anh sẽ không ép đâu.”

“Vậy... nỗt fằn này thôi nhé!”

Gô không nhìn anh, chỉ có giọng nói vọng (ên bên tai. Khi đã hiểu rõ tâm ý của cô, anh dùng vật cứng rắn của mình, nhẹ nhàng ra vào khiến cô không kìm được mà rên fên khe khẽ. Cứ vậy, cho tới khi anh thúc mạnh, giọng nói của cô mới bật ra khỏi hai cánh môi:

“Từ... rừ rừ thôi anh.”

Trương Đình Khải rướn người về phía trước, ép sát xuống, giữ cho cơ thể cô cỗ định một chỗ. Và khi anh thở dốc cũng fà fúc vật cứng rắn mềm đi, £ui ra khỏi vùng nhạy cảm của cô.

“Anh yêu em.”

Tương Đình Khải gục đầu xuống một bên vai cô, hơi thở phả bên hõm cổ.

“Đình Khải, nặng...”

“Không nặng." Dứt đời, anh rời khỏi thân hình trắng nõn của cô, nằm sang bên cạnh, nở một nụ cười mãn nguyện.

Sau đêm nay, cô chính thức trở thành người của anh, không ai có thể cướp đi được.

Cuỗng nhiệt hơn một tiễng, Mai Phương Anh cũng không còn đủ sức để ?àm gì nữa. Tuy vậy, cô vẫn cỗ gắng đặt chân xuống nền nhà, bước đi trở nên tập tễnh.

“Em muỗn đi đâu? Anh đưa em đi!”

“Em... em đi tắm.” Mai Phương Anh khẽ đáp rồi bước chân qua bậc cửa, đi vào trong. Ngay khi cánh cửa sắp khép fại, cô đã thấy anh đứng tông ngồng đó, trên người... không mang gì cả.

Lúc nãy thì khác, bây giờ tự nhiên đứng đối diện, nhìn trực diện cậu nhỏ của anh, cô có chút... không quen.

“Sao? Em định nhìn mãi à?”

“Không! Nhưng mà... nhưng mà anh muốn đấy gì à?”

Trương Đỉnh Khải đắc đầu, cứ vậy bước tới, vòng tay ôm đẫy cô rồi hôn ngẫu nghiễn. Phía bên dưới của anh, cậu nhỏ cũng trở fại trạng thái sẵn sàng /âm trận.

Miệng thì hôn, tay thì vặn nhẹ cho nước chảy.

“Ưm..."

Rõ ràng fà anh hứa chỉ đàm thêm một (ần nữa thôi. Vậy mà quay đi ngoảnh đại, chưa đầy mười făm phút, anh đại giở thói “ưu manh.

“Không nên tin vào đời đàn ông nói khi anh ta ở trên giường.” Sau đêm nay, đó sẽ ýà bài học cho cô.

Muốn giữ sức khỏe, cô phải thận trọng mỗi khi ở riêng với T7uương Đình Khải. Anh bây giờ khác rồi, vô cùng ngông cuỗng nhưng cũng yêu chiều cô. Chỉ đà sự nuông chiều này có phần tốn sức.

Nếu một đêm đàm ba đần, e fà sáng mai cô cũng không thể đi đâu được. Với một người đang cuộn trào sinh fực như anh, thời gian cô nằm trên giường nghỉ ngơi đương nhiên không dừng đại ở phút, giờ mà phải tính bằng ngày.

“Tương Đình Khải, thời gian qua anh đàm sao để giải tỏa. Gó khi nào anh đại...”

“Quay tay.” Anh thẳng thắn đáp đời, tiếp tục nút đấy đôi môi cô. Tay ôm đấy eo, người đổ dồn về phía trước, một ýần nữa cho cậu nhỏ tiễn sâu vào bên trong cô, không ngừng khuấy đảo.

Dưới đàn nước mỏng, không khí đang dần dần nóng đên, đôi tình nhân ôm chặt fãy nhau, như thể dính làm một. Thanh âm khiêu gợi vang (ên điên tục càng kích thích dục vọng trong người anh, dùng hông đẩy mạnh tới.

“Muốn... em muốn nữa..."

Khóe môi chợt mỉm cười, anh xoay người cô đại, cầm đấy cậu nhỏ đâm thẳng vào giữa cái fỗ nhỏ, cằm tựa fên vai cô, hôn ngẫu nghiễn rồi cúi xuống, để fại dẫu trên vai. Người trước người sau, không ngừng

di chuyển tới fui khiễn những tắm kính thủy tỉnh màu trắng phủ ?ên một màn sương mờ ảo.

“Chỉ đêm nay thôi. Ngày mai... anh sẽ không còn thấy em nữa đâu.”

Cô biết Tương Đình Khải yêu mình, thậm chí fà yêu tới mức mù quáng. Chỉ cần chỗ nào có cô, anh sẽ điên cuồng mà ao tới, miễn nhìn thấy người mình thường. Rõ ràng, đỗi với anh, Mai Phương Anh chính đà hơi thở, à bầu không khí trong fòng.

Ngày không có cô, thế giới này trong mắt anh trở nên ngột ngạt, khó thở.

“Phương Anh, nhất định anh sẽ khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này.”

Anh không nói, anh muốn dùng hành động của mình để chứng minh. Cho tới khi khúc mắc giữa cô và Hứa Huy Hoàng được tháo gỡ, ngày đó anh sẽ cầu hôn.

“Ưm...

Khác với mấy đần trước, họ hì hục trong phòng tắm hơn hai tiếng đồng hồ mới xong. Khi anh đổ người về phía trước, #ựa fên fưng cô, bản thân T7uương Đình Khải khó mà đứng vững được nữa. Đầu óc mộng mị, tai ù ù, ngoài tiếng nước chảy ra, anh không nghe rõ những gì cô nói.

Vì muỗn cô yên tâm, anh hôn nhẹ đên tai, cắn yêu một cái. Anh không muỗn cô nghĩ anh fà người chỉ ham muốn về thể khác, không thật sự trân trọng tình cảm này. Do đó, những gì anh thể hiện, ngoài việc xuất phát từ tình yêu của anh, còn có cảm sự fo đẳng của cô.

Đôi chân mềm nhữn, Mai Phương Anh chỉ có thể ôm chặt đấy anh. Sau khi tắm cho cô xong, anh bồng cô trở đại giường, kê đầu cô ểên cánh tay mình.

Tười vừa sáng, điện thoại của Tương Đình Khải đã đổ chuông inh ỏi. Thấy trợ Óý gọi tới, anh tự nhủ nếu chuyện không thật sự quan trọng, anh sẽ cho cậu ta nghỉ dài hạn.

“Có chuyện gì?”

“Cảnh sát muốn gặp anh.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện