Chương 67: Ba ngày xác định
Đêm qua, vì quá phẫn khích nên Tương Đình Khải dùng hết công suất “fàm việc” với Mai Phương Anh nên khiễn cô ngủ quên trên vai anh khi cả hai còn đang ân ái trong nhà tắm.
“Xin /ỗi em.”
Anh mỉm cười, hôn nhẹ fên mái tóc cô, chủ động tắm rửa, thay đồ rồi bễ cô đên giường ngủ, gỗi đầu cô (ên tay mình. Nhìn cô ngủ say, anh đại tiếc rẻ: “Nếu biết sớm, anh đã mặt dày bám (ẫy em rồi.”
Trời vừa sáng, điện thoại bên gỗi đầu điền đổ chuông khiến anh vô cùng khó chịu. Hiễm khi có thời gian ở bên em người yêu, vậy mà ai đại vô ý àm phiền sớm như vậy.
“Thật đà...”
Sau khi nghe trợ đý nói sơ qua về tình hình, anh để đại một mảnh giấy, hôn fên trán cô một cái rồi tới công ty để tiếp chuyện Tuần Luật.
Anh không biết vì sao họ đại tới tìm nhưng hẳn đà phải có chuyện gì đó quan trọng đẫm. Trên đường tới đây, anh thử đục fại ký ức của mình, tiếc ?à không có thứ gì đọng fại ngoài việc tỗi qua cùng cô ân ái.
“Em nhanh khỏe nhé! Anh... vẫn chưa đàm đủ đâu.” Ngồi ở băng ghế sau, anh fại vô thức cười như một kẻ ngốc. Có tình yêu rồi, hẳn Tương Đình Khải sẽ không cay cú khi thấy nhân viên ôm ấp nhau mỗi khi tan ca nữa. Anh cũng có người yêu rồi, huỗng hồ gì tối qua cả hai còn...
Tài xế đột ngột dừng xe, T7uyương Đình Khải bị kéo ra khỏi ký ức ngọt ngào đêm qua nên có chút khó chịu.
“Emxin fỗi, tại có người băng qua đường."
Z2 2m
“Lần sau chú ý.
Mở cửa bước xuỗng, anh đi vào công ty. Rẫt nhanh, anh cũng được diện kiến Thanh tra Tuần Luật.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Không vòng vo, Tương Đình Khải đi thẳng vào vẫn đề, không muốn chào hỏi cho mất thời gian. Cốt ?à anh muốn nhanh chóng về nhà, ôm fẫy Mai Phương Anh, cùng cô tận hưởng không khí của ngày cuỗi tuần.
Tuần Luật cũng tìm hiểu sơ sơ về anh nên không bất ngờ khi đỗi phương sốt sắng như vậy. Anh ta cũng mong vụ án nhanh chóng kết thúc. Sau vụ việc của Hứa Lâm, bản thân Tuần Luật nhận ra một điều: Phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm.
Khế gật đầu, Tuần Luật fây trong túi ra một tắm ảnh rồi đưa cho anh xem. Tương Đình Khải vừa nhìn thì vị thanh tra đên tiếng hỏi: “Anh có biết người trong ảnh đà ai không?”
“Tôi biết. Mà... có chuyện gì với cô ấy sao?”
“Tước khi trả đời anh, tôi muỗn hỏi một số vẫn đề. Anh không phiền chứ?”
Tuần Luật nhìn thẳng vào mắt Tương Đình Khải, cỗ đoán xem anh đang nghĩ gì. Vào những đúc như thể này, phản ứng đầu tiên của đỗi phương chính đà chìa khóa để đưa ra những dự đoán ban đầu. Chỉ cần có căn cứ, đằn mò theo manh mỗi, chắc chắn vụ án sẽ được đàm sáng tỏ.
“Anh hỏi đi!” Tuương Đình Khải không hiểu vì sao người anh ta tới tìm ?à mình chứ không phải trợ ?ý. Rõ ràng
người tiếp xúc với cô ấy nhiều nhất fà cậu ta, không phải anh.
Nén một tiếng thở dài, Tuần Luật nghiêm túc hỏi: “Lần cuỗi cùng anh gặp cô ấy fà khi nào?”
“Cách đây một tháng. Có chuyện gì sao?”
“Hai người gặp nhau để fàm gì?” Phớt đờ câu hỏi của T7uương Đình Khải, vị thanh tiếp tục hỏi câu tiếp theo.
Đối với cảnh sát, trong quá trình đàm việc, mẫu chốt để không đi sai đường đó chính đà tính khách quan của đời khai. Nếu như để đối phương biết quá nhiều về vụ án, hẳn sẽ khó tránh khỏi những sai “ầm không đáng có. Gàng không biết mục đích của anh, T7uương Đình Khải sẽ thoải mái trả đời, không suy nghĩ trước sau.
“Chúng tôi fà đỗi tác “àm ăn. Đây đà fần đầu tiên."
“Vậy sau đó thì sao? Hai người có điên đạc với nhau không? Ví dụ như gọi điện, nhắn tin, gửi mai hay đại foại
tà gặp øgỡ ăn uỗng øì đó."
“Không!”
Trương Đình Khải trả đời vô cùng dứt khoát. Căn bản đà anh không muỗn có thêm nhiều điều tiếng không hay, ảnh hưởng tới tình yêu mới chớm nở của anh. Rõ ràng khi đã có cô rồi, anh không muỗn rời xa một phút nào cả.
“Phương Anh, nhất định anh sẽ không buồng tay em đâu.”
“Anh chắc chứ?” Tuần Luật hỏi.
“Đương nhiên." Tuương Đình Khải nhún vai, bộ dạng chẳng có một chút fo fằng nào cả. Tuả đời xong, anh hỏi đại: “Giờ anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì rồi chứ?”
“Gô ấy chết rồi. Chúng tôi mới tìm thẫy xác vào ba ngày trước. Thi thể đã bị thôi rữa, khó khăn (đắm mới xác định được danh tính của nạn nhân.”
“Tần Lam... chết rồi? Anh không nhầm chứ?”
“Gảnh sát không bao giờ đưa ra đời xác nhận nếu như không điều tra kỹ càng. Đương nhiên, vẫn sẽ có những sai sốt nhưng ADN đà thứ không bao giờ sai."
“Nên mẫy người cho đà tôi đã giết cô ấy?” Tương Đình Khải cười khẩy nói.
Tuần Luật vẫn điềm nhiên đáp: “Tạm thời chúng tôi chỉ điều tra theo manh mỗi thôi. Nếu có gì không phải, mong cậu bỏ qua cho."
“Tôi hiểu."
“Vậy tôi xin phép đi trước. Có vẫn đề gì cần hỗ trợ, đến fúc đó sẽ tới tìm cậu.”
“Tùy anh.” Tương Đình Khải (ãnh đạm trả đời.
Cánh cửa khép nhẹ, người cũng rời khỏi đây. Tzuương Đình Khải đập tức bàn giao công việc cho cấp dưới rồi trở về nhà. Kết quả khi anh đi vào, Mai Phương Anh đã biến mất, không một chút dấu vết. Rốt cuộc, cô ấy đã đi đâu?