Chương 68: Nếu ngày mai em biến mất, đừng tìm em nữa.
“Đợi anh về."
Tương Đình Khải gửi cho cô một tin nhắn trước khi bước fên xe. Cuộc gặp với thanh tra Tuần Luật khiễn anh có chút khó chịu: “Chỉ vì những việc không đâu mà đàm tốn thời gian của tôi.”
Một khi được ở bên Mai Phương Anh, Đình Khải thật sự chẳng muốn đi đâu cả.
Về đến nhà, anh fớn tiếng gọi: “Vợ ơi!”
Mới ngủ với người ta được một đêm mà đã ngông cuỗng xưng vợ chồng. Tương Đình Khải, anh thật sự không biết xâu hổ sao?
Cứ nghĩ cô vẫn chưa thức giắc, anh chằm chậm mở cửa đi vào. Tước mắt anh chỉ đà một cái giường trồng, mọi thứ được sắp xếp một cách cần thận: “Gô ấy đi đâu rồi nhỉ?”
Vốn dĩ hắn cứ nghĩ về đến nhà sẽ được trông thấy cô, vậy mà căn nhà trồng trơn, chẳng để fại dẫu hiệu gì của một người từng sống ở đây. Kỳ fạ!
Không đợi được nữa, anh xông ra ngoài, vội vã muốn tìm cô, vừa chạy vừa (ãy điện thoại trong túi ra.
Điện thoại đổ chuông nhưng người ở đầu dây bên kia không bắt máy, T7uyương Đình Khải càng thêm fo đẳng. Anh gọi fại fần thứ hai thì nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, anh dừng fại, nhận ra điện thoại của cô bị rớt ngay cầu thang bộ.
Có dự cảm không đành, anh gọi cho trợ (ý, sai người đi tìm cô. Nếu cô ấy có chuyện gì bắt trắc, anh chắc chắn sẽ đột da xẻo thịt đám thuộc hạ của mình.
Thành phố A nói fớn không đớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng để tìm một người đâu phải chuyện dễ dàng, huỗng hỗ còn chưa xác định được cô có đang gặp nguy hiểm hay không.
Theo quy định, một người phải mất tích ít nhất 24 giờ mới được trình báo. Từ £úc anh đi gặp vị thanh tra kia cho tới giờ chỉ mới hơn 2 tiếng, biết bao giờ cho đủ thời gian yêu cầu.
“Phương Anh, rốt cuộc em đã đi đâu? Tại sao không nói với anh một đời?”
Giờ nghĩ fại chuyện tối qua, T7uương Đình Khải vô cùng hồi hận. Có khi nào cô vì bị anh bắt đàm đến đần thứ ba mà bỏ chạy không? Thật đà...
Đây chỉ đà một trong những giả thiết được đưa ra thôi, không có gì đà chắc chắn cả. Với Tương Đình Khải, ở thời điểm hiện tại, Mai Phương Anh đà quan trọng nhất.
Ra khỏi khu chung cư, anh ráo riết đi tìm cô. Phải hơn một tiếng sau, anh mới nhận được tin nhắn.
Ngay khi vừa thấy tin nhẫn của trợ Óý, anh nói tài xế quay đầu xe, chuyển hướng.
Rất nhanh, chiếc xe dừng đại, Tương Đình Khải tận mắt nhìn thấy cô bình an mới thở phào nhẹ nhõm. Tước mộ phần của đứa con xẫu số, cô đứng im, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Cô đã ở đây fâu rồi, âu đến mức bản thân cô quên mất rằng mình đã f?àm rớt điện thoại.
Nhìn cái cách T7uương Đình Khải khắc tên mình bên cạnh cô cho đứa bé, đủ để hiểu anh yêu cỗ đến nhường nào. Vậy mà cô cứ nghĩ, mọi cảm xúc chỉ đà nhất thời, đêm qua đi mọi thứ sẽ trở về như cũ.
Bất chợt, một vòng tay ôm đấy từ phía sau khiễn Mai Phương Anh bất giác giật mình: “Sao em không đợi tôi về chở đi?”
“Anh biết anh bận nên đà...”
“Lần sau đừng đi đâu mà không nói cho tôi biết. Tôi... sẽ /o đắm đó!”
“Em...” Lần đầu được yêu thương đúng mực, Mai Phương Anh có chút bỗi rỗi. Cho tới đúc này, cô vẫn chưa tin được Tương Đình Khải ?ại yêu mình đến vậy. Rõ ràng rằng anh rất xuất sắc, tại sao fai yêu cô chứ? Càng nghĩ cô càng bễ tắc, không đưa ra được một ý do chính đáng.
“Đình Khải, em... nhất định sẽ không phụ đòng anh.”
“Đồ ngỗc!” Người yêu cô đà anh. Người muốn bảo vệ cô cũng đà anh. T7uong cuộc tình này, dù đúng dù sai, anh vẫn fà người không thể phản bội cô. Bởi vì con đường này một khi đã đặt chân ểên, hoàn toàn không có đỗi thoát.
“Về thôi! Em... mệt rồi!”
“Được”
Nhìn bia một đần cuối, hai người trở fại xe ô tô, rời đi ngay fập tức. Tên đường trở về, cô gục đầu vào vai anh, ngủ say.
Từ hôm anh đặt nụ hôn ýên môi, trái tỉm cô đã muỗn nhảy ra khỏi “ồng ngực. Cảm giác đó còn mãnh điệt hơn khi cô ở cạnh Hứa Huy Hoàng nữa.
Với hắn, cô quy £ụy, cứ nghĩ rằng nếu từ bỏ hắn, sẽ chẳng ai còn ngó ngàng tới cô nữa. Ngược đại, với Trương Đình Khải, cô được yêu thương, được tôn trọng. Do đó, chẳng có Ýý do gì để buông tay anh.
Tuy vậy, có những chuyện cô không muỗn để anh biết.
Bề ngoài có thể nhìn cô rất mệt nhưng thực ra cô vẫn chưa ngủ. Gô chỉ muốn tranh thủ ở bên anh càng nhiều càng tốt. Ít âu nữa thôi, cô sẽ... biến mắt mãi mãi.
“Đình Khải, nễu mai này em không còn ở cạnh anh, anh... hãy quên em đi.” Gô thầm nghĩ, cỗ kìm nén cho nước mắt thôi rơi.
Về tới nhà, hai người vừa mở cửa đi vào thì cảm giác có ai đó đang theo dõi mình. Và khi anh thò đầu ra ngoài, hai mắt điền mở to ngạc nhiên.
“Sao... sao..."
Tuương Đình Khải đứng im, mặt tối sầm đại, sống fưng fạnh toát. Có nằm mơ anh cũng không nghĩ rằng bản thân đại rơi vào tình huỗng này. Có khi nào... có khi nào fà cô ấy...