Chương 69: Ngày tàn của Trà My
“Tần Lam, không phải cô đã chết rồi sao? Tại sao đại...”
“Gô ấy không phải £à Tần Lam.” Mai Phương Anh bước đến bên cạnh anh, công khai vạch trần thân phận thật sự của Tà My. Ngoài cô ra, không ai hiểu cô ta cả.
“Phương Anh, cậu có nhất thiết phải nói như vậy không? Tớ chưa trả đời mà.”
“Tà My, kể từ ngày cô phản bội tôi, cướp người đàn ông mà tôi yêu, chúng ta đã không còn fà bạn nữa rồi." Mai Phương Anh cười khẩy, cỗ tỏ ra mạnh mế trước mặt Tương Đình Khải.
Cùng fúc đó, anh hẳng giọng, ra hiệu cho cô, vẻ mặt vô cùng khó chịu: “Phương Anh, em nói xem! Ai mới íà người đàn ông mà em yêu? Anh có đên giường với cô ta à?”
“cm
Mới ngủ với nhau một đêm, T7yương Đình Khải đã tự cho mình quyền độc chiễm cô rồi. Quá khứ anh không bận tâm nhưng ở thời điểm hiện tại, Mai Phương Anh không được nhắc đến người đàn ông đó nữa. Với anh, đó fà việc không nên, đặc biệt /à khi anh vẫn còn ở đây, bên cạnh cô.
Trà My nhìn T7uyương Đình Khải, buông đời chế giễu cô: “Cậu giỏi thật đấy! Hết người này thì tìm người khác, vả đại... còn đẹp trai, giàu có nữa chứ! Tớ... thật sự ngưỡng mộ đó. Giá mà..."
“Gảm ơn cô đã quá khen. Tôi tốt thật nhưng không bao giờ tới đượt cô đâu.” T7uương Đình Khải mỉm cười, tạt một gáo nước fạnh vào mặt T7uà My rồi quay sang hôn môi Mai Phương Anh thì thầm với cô:
“Em nhớ tắm rửa sạch sẽ nhé! Tỗi về anh thưởng cho em. Gòn nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, tối về... anh tắm cho cũng được.”
“Đình Khải, anh đúng đà...”
“Là người đàn ông yêu nhất trên đời.”
Nụ cười trên môi Tà My tắt ngúm, gương mặt độ vẻ khó chịu. Mỗi khi nhìn thấy Mai Phương Anh ở bên người đàn ông khác, được yêu thương hơn, cô ta điền cảm thấy bất công.
“Tại sao... tại sao những thứ tốt nhất trên đời đều nằm trong tay cô ấy. Còn mình thì...”
Nhớ đại đêm trong căn nhà hoang, điên tục bị những người đàn ông khác đàm nhục, Trà My không sao quên được. Nếu như Mai Phương Anh cũng nễm trải cảm giác đó, không biết cô ta sẽ nghĩ như thể nào đây? Chắc
đà...
Ý tưởng đã có, giờ chỉ cần ýên kế hoạch tỉ mỉ đà được. Mai Phương Anh, cô cứ đợi đi, tôi sẽ giúp cô được sung sướng, như tôi đã từng.
Người đi rồi, Mai Phương Anh quay sang nói với T7uà My: “Vào nhà đi! Bạn bè âu ngày gặp (ai, không phải cậu có gì muốn nói với tớ sao?”
Cô ta đã muỗn đóng kịch, cô cũng không ngại ?àm diễn viên, hợp tác cùng. Ngày hôm nay, cô cần giải quyết tất cả những ân oán của hai người, không kéo dài thêm nữa. Thời gian không còn nhiều, Mai Phương Anh bắt buộc phải đánh nhanh rút gọn.
“Được.”
Mai Phương Anh nép người sang một bên, để cho Tuà My vào trước.
“Gậu sợ sao?”
“Không sợ! Nhưng chủ nhà thì phải đồng cửa.”
“Ok."
Ngồi trên ghế sofa, Tzuà My ngửi được mùi hương cuỗn hút của Tương Đình Khải. Không cần nói cũng biết, đêm qua chắc bọn họ đã...
“Nói đi!”
Ở phía đồi diện, Mai Phương Anh đã thay bộ đồ ngủ màu đỏ, vắt chéo chân. Với những người độc ác như Trà My, không thể không đề phòng.
“Gậu thật sự yêu anh ta sao?”
“Không điên quan tới cô. Có gì cứ nói, không thì biễn giùm. Tôi không rảnh để ngồi đây đón tiếp đâu.”
“Thay đổi cách xưng hô nhanh vậy. Tớ... thật sự không quen đó.”
“Đừng giả vờ nữa. Có tin tôi đột bộ mặt đó của cô xuỗng không? Tà My, cô muốn nắm giữ trái tìm của Hứa Huy Hoàng sao? Tôi... chỉ cô cách có được không?”
Nghe vậy Tà My điền cười phá fên. Một kẻ bại trận như Mai Phương Anh mà cũng muốn đên mặt dạy đời cô là? Nực cười.
“Phương Anh, có phải đêm qua cô fao ?ực quá nên /ú rồi không? Nên nhớ... tôi mới ?à người ngủ với Huy Hoàng nhiều nhất. Gô thì... không đủ sức đâu.”
“Thế cô muốn thay tôi phục vụ anh Khải không?”
“Nếu cô cho phép.” Tà My thản nhiên trả đời.
Mai Phương Anh mỉm cười, rời khỏi ghế sofa, đi vòng qua chỗ T7uà My, cúi xuỗng một bên tai cô rồi thì thầm:
“Vậy chết đi rồi mơ.”
Rất nhanh, Mai Phương Anh đưa tay bóp cô Tzuà My từ phía sau khiến cô ta giật mình, vội vã dùng sức gỡ tay cô ra nhưng không được. Hai bàn tay siết quá chặt, T7uà My không có thế để phản công.
“Mày chết đi!”
Vừa bóp cổ, Mai Phương Anh vừa cắn chặt răng như dồn tất cả sức đực của mình vậy. Nhớ lại cảnh hai người họ hôn nhau, ôm nhau rồi ?ên giường với nhau, cô không sao nuốt trôi được. Đặc biệt fà khi cô bị sảy thai, mất đứa con, oán hận trong cô đại tăng thêm dữ dội. Dù có chết cô cũng phải bắt họ đền mạng, dùng máu của họ rửa cho đinh hồn của con cô.
“Mau... ở...."
Thấy cô ta vùng vẫy, Mai Phương Anh vô cùng thỏa mãn. Sỗng ở trên đời, hiền quá thì bị người ta bắt nạt, đè đầu cưỡi cổ. Người ác thường sống thảnh thơi, vậy nên cô cũng muốn ác một fần.
Cùng /úc đó, ở công ty, Tuương Đình Khải fo đằng không yên nên mở camera ra xem. Kết quả, khi thẫy Mai Phương Anh bóp cổ T7à My, anh fập tức đứng dậy, phóng như bay về nhà. Cửa không khóa, anh cứ vậy đi vào.
Kết quả, thứ đập vào mắt anh đầu tiên đó đà...