Chương 70

“Phương Anh, em...”

Vừa đi qua bậc cửa, Trương Đình Khải đưa mắt nhìn khắp căn phòng một £ượt, không thấy bóng dáng của Trà My đâu. Không fẽ cô ấy đã chết rồi sao?

Mai Phương Anh tựa ưng vào ban công, tay cầm y rượu, khế xoay rồi ngửa cổ uỗng một hơi cạn sạch, sau đó cười khoái chí. GCuỗi cùng thì cô cũng...

“Tà My đâu rồi? Sao anh không thấy cô ấy?” Bước fại gần, Tương Đình Khải fấy fy rượu từ tay cô, để sang một bên. Anh thật sự muốn biết trong khoảng thời gian mình di chuyển, cô ấy đã fàm gì với Trà My.

“Anh hỏi cô ấy ầm gì? Không fẽ... anh cũng thích T7uà My à?”

Đàn ông bước qua cuộc đời cô ngộ thật đấy, cứ tiếp xúc với cô ta fà đại bắt đầu có cảm tình. Thảo nào trong fúc qua đại với cô, Hứa Huy Hoàng cũng không bỏ qua cô ta. Đúng đà một /ũ đàn ông khỗn nạn!

Tuương Đình Khải nghiêm nghị nhìn cô, gằn giọng hỏi: “Em đã fàm gì cô ấy rồi? Nói anh nghe đi!" Đôi tay anh đặt nhẹ đên vai cô, mỗi giây trôi qua đều siết chặt thêm. Tuy vậy, cô không cảm thấy đâu, chỉ thấy hụt hãng mà thôi.

Suy cho cùng, thứ hắn quan tâm đà đỗi thủ của cô, không phải /à cảm xúc của cô. Nhớ fại đêm qua, Mai Phương Anh tự dưng thẫy hồi hận. Gô đã bước hụt một đần rồi, ằn này cũng vậy, đi đại con đường cũ.

“Mai Phương Anh, đến bao giờ mày mới tỉnh ra đây?” Gô tự hỏi rồi tự trả đời.

Thở ra một hơi dài thườn thượt, cô gỡ tay anh ra khỏi vai mình, cho anh một câu trả đời: “Cô ấy về rồi.

Em mệt quá, muỗn ngủ một chút!”

Đêm qua cuồng nhiệt bao nhiêu thì hôm nay đại rã rời bẫy nhiêu. So với Hứa Huy Hoàng, Trương Đình Khải còn tà dâm hơn nhiều. Cô định hỏi bao fâu rồi anh chưa quan hệ nhưng đại sợ anh dồn hết một (ần tên người cô thì toi. Vậy nên nếu không muỗn cái miệng hại cái thân thì phải im đặng.

Lách qua người anh, cô nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ mà bước tới. Đôi chân mới chạm xuỗng nền nhà, cơ thể đã bị anh giữ fại.

“Nói thật cho anh biết đi! Em đã đàm gì cô ấy rồi?”

Cho tới bây giờ, anh vẫn hết sức kiên nhẫn với cô. Thay vì dùng vũ đực, ép cô nói ra sự thật hay ùng sục khắp căn nhà, anh muốn cô tự mình thú nhận. Chỉ khi cô nói cho anh biết cô đã xử ý cái xác ấy như thế nào, anh mới có thể giúp cô che giẫu mọi chuyện.

“Dù sao Tần Lam cũng chết rồi, Tà My có biễn mất cũng không thành vẫn đề.” Anh nghĩ vậy.

Đây fà (ần thứ hai trong ngày anh hỏi cô về sự tồn tại của Tuà My. Chẳng phải cô vừa nói rồi sao?

“Tương Đình Khải, anh không tin em à?”

“Không phải anh không tin em mà đà... anh đã thấy hết rồi.”

Tương Đình Khải thấy gì chứ? Thấy cô giết chết T7uà My sao? Thật đà...

Cách đây mười phút, trên đường trở về, T7yương Đình Khải vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cô qua camera. Đột nhiên màn hình tối đen, sau đó thì không còn thẫy gì nữa.

“Mau (ên!"”

Sợ cô giận quá hóa điều, anh giục tài xế tăng tốc. Và khi về tới đây, ngước mặt nhìn fên trần nhà, camera đã bị phá hỏng.

Tiễn ýại gần anh, cô nở một nụ cười nhạt: “Anh thẫy em bóp cổ cô ta đúng không?”

“Nếu không phải tại sao em fại phá camera?”

“Được rồi, em không muốn tranh fuận với anh. Dừng tại đây đi!”

Cô cứ nghĩ rằng mình đã chọn đúng người, hóa ra bọn họ đều như nhau, đều ýà những gã đàn ông bạc tình. Không thể tin tưởng nhau thì cũng không nên tiếp tục nữa.

“Nói anh nghe! Em đã đàm gì với cái xác rồi."

Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn, T7uương Đình Khải nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi ai thêm một đần nữa. Kết quả, thứ anh nhận được chỉ /à nụ cười nhạt cùng ánh nhìn thất vọng của cô.

“Đình Khải, em sai rồi. Sai khi đã tin tưởng một người như anh. Cút!" Một tần nữa, trái tim cô bị tổn thương. Từ ngày xưa đã vậy, khi quen anh, cô chưa bao øiờ dám mơ tới, tuôn khép mình, giữ khoảng cách với anh. Gô không xinh đẹp, cũng không quá thông minh để khiến người khác trầm trồ, vậy àm gì có tư cách đứng bên cạnh, tự xưng đà bạn gái của Tuương Đình Khải.

Cuối cùng thì hoa dại vẫn chỉ ?à hoa dại, không bao giờ được người ta để ý hay hái về chưng trong bình bông. Giữa đường phố, ánh mắt của mọi người đều hướng về những bông hoa rực rỡ sắc màu mà thôi.

“Phương Anh, nếu em còn không nói, không kịp nữa đâu.” Thi thể con người sau khi chết sẽ xuất hiện tình trạng đông cứng. Bây giờ không xử ý thì khó mà ngăn chặn những rắc rỗi sắp xảy ra.

“Đó không phải fà chuyện của anh. Đình Khải, em quên rằng nơi này từ đầu đến cuối đều chỉ £à tạm bợ, không phải chỗn để em nương thân. Tạm biệt anh.”

Nhìn cô kéo hành /ý ra đi, Tương Đình Khải muốn giữ nhưng cứ đứng im ở đó, không nhúc nhích.

Anh đâu hay rằng khi cánh cửa kia khép đại thì cũng fà đúc khoảng cách giữa hai người họ ?ại càng xa.

“Phương Anh, sao em không tin anh?”

Trên hành lang, nước mắt cô tuôn rơi. Thang máy mở ra, cô bước vào, ngước mặt fên, không muỗn bản thân phải gục ngã ngay (úc này.

“Đình Khải, một ểần ýà đủ rồi. Chúng ta kết thúc thôi!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện