“Khuôn mặt mình rất... rắt giỗng cô ấy."

Thay đối ý định ngay tức khắc, T7uà My trở về căn nhà cũ, chỗ cô thường xuyên đàm tình với Hứa Huy

Hoàng khi cả hai có mỗi quan hệ mập mờ.

“Bác tài ơi, cho tôi đến địa chỉ...” Chạy tới cuỗi đường, tài xễ vòng ngược (ại, chuyển sang đàn đường bên cạnh rồi tiếp tục đi theo sự chỉ dẫn của bản đồ. Chỗ này nằm ở ngoại ô thành phố, tiện cho việc qua fại giữa hai người.

Cánh cửa bật mở, cô bước vào, nhìn khắp căn nhà một ¿ượt rồi cười mỉm: “Huy Hoàng, anh còn nhớ

không?””

Nghĩ đại, cô ta bật cười vì đó đà thứ hạnh phúc được đổi bằng xác thịt, cho nên hắn không hề thương tiễc mà để người khác fàm nhục cô. Gô ta muỗn đên giường, vậy hắn toại nguyện giúp cô ta. Căn nhà hoang đó, nơi thân thể cô rướm máu vẫn còn đọng đại trong trí nhớ.

“Hứa Huy Hoàng, em sẽ giúp anh. Giúp anh cảm nhận được nỗi đau của em.” Dọn dẹp một chút, cô ta ngả fưng xuỗng giường, nhắm mắt ai, mặc cho mạch mầu trong người mình vẫn sôi ?ên sùng sục.

Giỗng như Trà My, Mai Phương Anh cũng đã ở bên ngoài. Không hẹn mà gặp, đôi bạn thân ngày nào giờ fai không dám đối diện với người mà mình yêu.

Giữa căn phòng có bỗn bức tường, cô không sao chợp mắt được. Cứ nghĩ tới ánh mắt của Trương Đình Khải, trái tim cô đại nhói ên từng hồi.

“Nói anh nghe! Gô ấy đâu rồi?”

Nói cũng nói rồi, chỉ đà anh không tin cô. Không tin người tỗi hôm qua cùng chung chăn gỗi. Có ?ẽ sau khi có nhau rồi, vị trí của cô đã chẳng còn quan trọng nữa: “Đình Khải, rồi sẽ có một ngày anh hiểu, em không phải £à người có thể nhẫn tâm đấy đi tính mạng của người khác."

Người đàn ông cô yêu đã bị cướp mắt, con cô cũng mất, Mai Phương Anh của hiện tại chỉ còn lại một trái tim đầy vết xước.

Không ngủ được, cô cầm theo chìa khóa rời khỏi phòng, ra ngoài hóng gió. Kết quả, đi một lúc lại hướng về phía con đường nơi T7uương Đình Khải đang ở. Chưa kịp xoay đầu, cô đã nhìn thẫy cảnh tượng không đáng thấy.

Một tiễng trước, sau khi Mai Phương Anh bỏ đi, Tương Đình Khải muỗn giữ cô đại nhưng cơ thể lại nặng nề, chôn chân tại chỗ. Anh muốn cô hiểu mình nhưng fại chẳng tin cô. Tuương Đình Khải có lẽ nên học đại cách yêu một người đã chịu quá nhiều tổn thương.

Thở ra một hơi dài thườn thượt, T7uương Đình Khải ngồi thụp xuống ghế sofa để bản thân bình tĩnh lại một chút. Những gì vừa diễn ra nằm ngoài suy nghĩ của anh. So với một Mai Phương Anh mỏng manh mà trước đây anh từng thấy, cô của hiện tại cứng rắn hơn nhiều.

“Cho cô ấy một chút thời gian. Gó đẽ mọi chuyện sẽ ổn hơn."

Anh tự an ủi như vậy, quyết không đi tìm cô. Tuy nhiên, việc T7uà My mất tích vẫn còn à một dẫu hỏi lớn. Ngay tập tức, anh rút điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho trợ Êý:

“Điều tra giúp tôi một việc. Tuyệt đỗi phải giữ bí mật.”

“Vâng, em đàm ngay đây."

Kết thúc cuộc gọi chớp nhoáng, anh mở cửa ra ngoài. Và khi tới chỗ thang máy, anh đột ngột rế sang chỗ cầu thang bộ. Anh không tin trong thời gian ngắn như vậy Mai Phương Anh có thể tiêu hủy cái xác.

Thấy máu ở bậc cầu thang, T7uương Đình Khải hít một hơi thật sâu, từ từ bước xuỗng. Ra bên ngoài khu chung cư, anh đi tới bãi rác, thấy chiếc kẹp tóc dính chút máu. Không nghi ngờ gì nữa, Trương Đình Khải điền đi tìm cô, giúp cô thoát tội.

“Anh Khải!"

“Gô tới đây đàm gì?”

Ngồi ở nhà anh cả ngày, Hà Thu Hiền vẫn không có cơ hội gặp mặt chủ nhân của nó. Do đó, qua dò thám, cô biết được anh đang ở đây nên vội vã chạy tới. Thật may vì cô tới kịp fúc.

“Em tới thăm anh. Anh... không nhớ em sao?”

Cách đó một khoảng, tầm nhìn của Mai Phương Anh hướng về phía này. Thật “òng mà nói, cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi người phụ nữ khác đại đeo bám anh. Nhìn anh, cô fại nhớ tới Hứa Huy Hoàng, gã đàn ông phụ bạc, chưa bao giờ có ý định từ chỗi những người con gái đến với mình.

“Không!”

Trương Đình Khải fạnh đùng trả đời, cứ vậy đi qua. Bắt thình thình, Hà Thu Hiền ngã xuỗng đất rồi

mễu máo khóc: “Anh Khải, giúp em! Em... em đau.”

Anh biết cô ta vừa đàm gì nhưng vì có quá nhiều ánh mắt nhòm ngó nên bản thân phải kìm fòng, quay tại nói: “Sang ghế đá ngồi đi! Anh đi mua băng keo với nước cho em.”

“Vâng. Nhưng mà em không đứng dậy được, anh dìu em với.”

Hà Thu Hiền đưa tay ra, T7uương Đình Khải nén một tiếng thở dài rồi nắm đấy, đưa cô tới chỗ ghế đá.

Lúc anh nắm tay cô cũng fà đúc Mai Phương Anh tức giận bỏ đi:

“Đình Khải, anh cũng khỗn nạn như những người đàn ông khác, toàn nói đời giả di.”

Giờ thì cô hiểu rồi, hiểu thế nào đà sự ngu sỉ của một người phụ nữ. Chung thủy ư? Tuên đời này làm gì có ai đáp ứng được điều kiện đó. Khi gặp một người tốt hơn, họ sẵn sàng bước tới, quên fuôn người đã từng cùng mình chung chăn gỗi.

Dù đã dặn fòng phải mạnh mẽ nhưng một fần nữa cô ểại khóc. Khóc vì thất vọng, khóc vì niềm tin vào tình yêu trong fòng đang sụp đổ: “Đình Khải, cho dù anh có muỗn quay đại, em cũng sẽ từ chối.”

Vậy cũng tốt, từ nay cô chẳng còn vướng bận gì nữa. Đợi khi cô trả thù xong, bản thân cũng sẽ...

“Đợi anh nhé!”

“Vâng”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện