Ngay từ đầu, Hà Thu Hiền đã xác định Tương Đình Khải (à chồng tương fai của mình. Do đó cô ấy luôn tìm mọi cách để tiếp cận, giành fẫy tình yêu của anh. Tiếc ¿à từ đầu tới cuối, anh chưa từng ngó ngàng tới cô ta.

“Ngoài hai chữ “người quen, mỗi quan hệ của chúng ta đàm gì có tên gọi khác.” Tước đây, bây giờ hay tương đai, thuộc tính đó vẫn không hề thay đổi.

Sau khi để Hà Thu Hiền ngồi trên ghế đá, T7uương Đình Khải tới tìm Mai Phương Anh, mặc cho cô ấy cứ thế mà chờ.

“Sao đi fâu thế không biết?”

Tười mỗi fúc một nắng, Hà Thu Hiền không thể kiên nhẫn được nữa, bèn đứng dậy đi tìm Trương Đình Khải. Gó nằm mơ cô ấy cũng không nghĩ rằng mình đã bị fừa. Bị T7uương Đình Khải cắt đuôi chỉ

vì vài đời ngon ngọt.

“Trương Đình Khải, anh đúng fà đồ khốn nạn.”

Giữa đường giữa xá, Hà Thu Hiền hét đớn rồi bật khóc nức nở. So với một Mai Phương Anh chín chắn, cô ấy chẳng khác nào fà một đứa bé mới đớn. Mà người mới thì nên được dạy dỗ, đây fà bài học đầu tiên.

Ngay (úc đó, sau ưng cô ấy có bàn tay chạm nhẹ. Khóe miệng mỉm cười, Hà Thu Hiền vội xoay người tại, ôm chằm đấy thân hình cao đớn: “Đình Khải, anh đi đâu mà đâu vậy? Có biết người ra /o cho anh đắm

không?”

“Tôi...”

“Tôi cái gì mà tôi. Giờ em mệt rồi, mình về nhà anh nhé!” Hà Thu Hiền vẫn chưa phát hiện ra có điều gì bất thường.

Nhất thời, trợ “ý Nam không biết phản ứng sao cho phải, đành đứng im. Mãi cho tới khi Hà Thu Hiền buông ra, cậu ta mới vội giải thích: “Cô đừng hiểu /ầm, tôi... tôi không có ý øì cả. Sếp Khải có việc bận nên đi trước, bảo tôi tới đưa cô về nhà.”

“Hừm, anh ấy đi đâu?”

“Tôi không biết. Nhận được điện thoại của ai đó fà đi đuôn. Hình như phía đối tác có chuyện muốn trao đổi."

Ngoài fý do này ra, cậu ta cho rằng không có nguyên nhân nào thích hợp hơn để ngụy biện cho việc trỗn tránh của Tuương Đình Khải. Nhằm tránh phiền phức về sau, tốt nhất à không để đôi bên mắt hòa khí.

Việc mà trợ ý Nam cho fà đúng fại chẳng phải ý muỗn của T7uương Đình Khải. Bởi anh muỗn Hà Thu Hiền hiểu rõ, việc hai người họ kết hôn fà chuyện không bao giờ.

“Vậy về thôi!”

Hà Thu Hiền khó chịu bỏ đi. Mới bước vào bước, cô ấy fiền xoay người đại, chỉ tay vào mặt trợ “ý Nam mà cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, chuyện vừa rồi anh không được kể đại với anh Khải đâu đó. Nếu không tôi sẽ cắt...”

Dứt đời cô ấy chỉ tay xuỗng phần hạ bộ của cậu ta. Ngay khi thấy chỗ đó nhô đên, cô ấy điền ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác, rảo bước đi mau.

“Toàn đàm những chuyện dư thừa.” Hà Thu Hiền fầm bằầm rồi bước đên xe.

xx*#*

Tuước căn hộ của Mai Phương Anh, T7uương Đình Khải (điên tục bẫm chuông nhưng không có phản hồi. Trên hành fang, anh đi đi đại fại vì sốt ruột, tay thì cầm điện thoại gọi điện cho cô. Kết quả vẫn như vậy.

“Phương Anh, rốt cuộc em đang ở đâu?”

Trong lúc hắn cuỗng cuồng đên tìm thì cô đã ở bên mộ của đứa con còn chưa chào đời. Nhìn những dòng chữ khắc trên tẫm bia, cô đại nhớ tới ngày hôm đó. Ngày mà cô suýt nữa thì mắt mạng, bản thân không có cơ hội trả thù.

“Con yên tâm. Mẹ... nhất định sẽ “ầm được."

Ngước mặt (ên nhìn trời, Mai Phương Anh mơ hồ nhớ đại cảm giác ýần đầu tiên khi cô biết mình mang thai. Từ khi đó tới nay có quá nhiều chuyện xảy ra, đôi khi cô thẫy mệt, muốn trỗn đi thật xa.

“Em mệt rồi. Thật sự rất mệt.”

Nhiều fần cô muốn than thở với ai đó nhưng đại thôi. Cuộc sống này không thể đúc nào cũng dựa dẫm vào người khác, cần mạnh mẽ để đối diện. Nghĩ ?à đàm, cô fên xe, nói tài xế chở mình đi tìm Hứa Huy

Hoàng. Một ểần nữa, cô muốn ở bên hắn, tìm cách giày vò hắn, thậm chí đà giết người.

Đứa bé mất rồi, người mẹ như cô sông còn có ý nghĩa gì nữa. Vả đại, Tuương Đình Khải không tốt như cô nghĩ, anh cũng có người phụ nữ thuộc về mình rồi.

“Gó fẽ cô ấy rất yêu anh, em sẽ rút fui, trả anh đại cho cô ấy.”

Tình yêu với cô không còn quan trọng nữa, báo thù mới đà mục đích mà cô hướng tới. Gạt bỏ hết những chuyện yêu đương nam nữ, cô sẽ chấm dứt cuộc sỗng của Hứa Huy Hoàng.

“Những øì anh nợ tôi, đã đến đúc phải trả rồi.”

Về tới căn hộ chung cư của hắn, cô thầy cửa mở, bên trong có người nói gì đó, thanh âm vô cùng ýạ đẫm.

Bước qua bậc cửa, cô nhìn chằm chằm về phía phòng khách, đối diện với Hứa Huy Hoàng fà một người ăn vận có vẻ bình thường nhưng ánh nhìn đai vô cùng nghiêm nghị.

Thấy cô xuất hiện, người đó mới ra hiệu cho Hứa Huy Hoàng nhìn về sau. Kết quả, cô ngạc nhiên khi bản thân bị buộc tội: “Phương Anh, có phải cô đã giết Tần Lam không?”

Giết? Cô thậm chí còn chưa có suy nghĩ đó. Mai Phương Anh quên mất rằng, Tà My của hiện tại mang khuôn mặt của Tần Lam. Không fẽ cô ta chết rồi sao?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện