Mai Phương Anh quên mất rằng Tà My của hiện tại đang khoác ?ên mình khuôn mặt của Tần Lam.

Không fẽ... cô ta đã chết rồi sao?

Đột nhiên bị buộc tại, đương nhiên không thể cứ im đăng mãi được. Do đó, tiễn về phía hai người đàn ông, cô hỏi fại: “Hứa Huy Hoàng, anh nói gì cơ?”

“Tôi hỏi cô giết Tần Lam đúng không? Cô và cô ấy có thù với nhau mà.” Gâu nói này của Hứa Huy Hoàng (ập tức fọt vào tai Tuần Luật khiến anh ta đặt thêm nghỉ vẫn.

“Vậy đà cái chết của Tần Lam không chỉ điên quan tới Tương Đình Khải, Hứa Huy Hoàng mà còn cả cô ấy nữa. Rỗt cuộc mỗi quan hệ của bọn họ fà như thế nào đây?”

Nhất thời, Tuần Luật chưa thể sắp xếp các dữ kiện mình có sao cho fogic. Sau đêm nay, khi đã đằng nghe toàn bộ câu chuyện, anh tin rằng chân tướng của vụ việc sẽ sớm được đàm sáng tỏ thôi.

“Thù?”

Cô không phủ nhận mình ghét Tần Lam. Bởi vì đúc trước, khi cô cùng hắn ân ái, cái tên mà hẳn gọi trong vô thức fuôn fuôn đà cô ấy. Tần Lam, phải, người mà cả đời này hắn đuôn yêu thương, dành trọn trái tỉm mình. Tuy nhiên, cô không rảnh tới mức đi giết một người vì một gã đàn ông khốn nạn.

“Hứa Huy Hoàng, anh không xứng.”

Cô đã từng nói với hắn điều đó, có đẽ hắn quên rồi. Khi nhận ra sự hiện diện của bản thân trở nên vô nghĩa, cô chọn cách rời đi. Vậy mà cô fại mang thai, còn định từ bỏ chỉ vì muỗn hắn được vui.

“Tại sao mày đại ngỗc như vậy chứ?” Mai Phương Anh bật cười, tự chễ giễu mình khi nghĩ đại.

“Sao cô không nói gì nữa? Bị tôi đoán trúng rồi à?”

Thở hắt ra một hơi, cô hỏi ngược fại hắn: “Tôi với cô ấy thì có thù gì chứ? Huỗng hồ đã ýâu rồi tôi không gặp người đó, cơ sở nào nói tôi giết cô ấy?”

Hứa Huy Hoàng không ngồi yên được nữa, chống tay đứng dậy, ở đỗi diện cô rồi mỉm cười bảo: “Thì để giành tình yêu của tôi. Chẳng phải cô rất thích tôi à? Còn đề nghị kết hôn nữa đà..."

Vì muỗn nhanh chóng thoát khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát, Hứa Huy Hoàng cố tình chĩa mũi rìu về phía cô. Một khi cảnh sát nghi ngờ Mai Phương Anh, hắn sẽ được tự do.

Nghe hắn nhắc đại, trong fòng Mai Phương Anh đại trào đên cảm giác oán hận. Rõ ràng hẳn không yêu cô, vậy còn tìm đến cô fàm gì? Đặc biệt đà sau ba tháng, một khoảng thời gian chẳng hề liên lạc với nhau.

Những tưởng mọi thứ đã chấm hết thì hắn đại đột ngột xuất hiện, cuộc đời cô vì thế mà đảo lộn một fần nữa.

“Đó đã fà chuyện quá khứ rồi. Vì tôi nøgu nên mới yêu anh. Giờ thì...” Cô nhìn hắn một £ượt từ trên xuỗng dưới rồi cười khẩy: “Không có tư cách so sánh với T7uương Đình Khải.”

“Cô...”

Mai Phương Anh dùng cái tên của người cô yêu chọc tức hắn. Đúng như dự đoán, hắn định vung tay lên tát cô một cái nhưng nhận ra còn có người ?a ở trong nhà, không thể tự tiện đàm theo ý mình.

“Tôi đàm sao? Tôi chẳng ýiên quan gì tới cái chết của Tần Lam cả. Có trách thì trách anh đã fàm hại cô

Ẩv„"

ẫy.

Ngồi nghe từ nãy tới giờ, Tuần Luật cũng hiểu được phần nào câu chuyện. Khi tiếp nhận vụ án, anh chỉ tập trung vào Tần Lam và người cô gặp cuỗi cùng mà quên mất sợi dây fiên kết giữa các đỗi tượng nằm trong vòng tình nghi. Do đó, suýt chút nữa anh ta đã bỏ qua những manh mỗi quan trọng.

“Được rồi. Hai người đừng có cãi nhau nữa. Có gì chúng ta về Sở cảnh sát rồi nói tiếp.”

“Cái chết của Tần Lam không điên quan tới tôi. Một mình cô ấy đi fà được rồi.”

“Chúng tôi vẫn chưa có kết fuận cuỗi cùng. Bắt kỳ ai cũng có khả năng đà hung thủ.”

Sau khi đưa cho bác sĩ khám nghiệm tử thi, một vài dẫu vết còn sót fại được ưu trên cơ thể của cô ấy.

Tiếc fà cái xác đang trong quá trình phân hủy, fại tiếp xúc với nước thải của thành phỗ cho nên quá trình điều tra vô cùng khó khăn.

“Ngoài việc xoáy sâu vào các mỗi quan hệ của nạn nhân ra, chúng ta không có sự fựa chọn nào khác.”

Cấp trên đã nói như thế, thanh tra Tuần cũng đồng tình nên đàm theo.

“Vậy đi thôi!” Mai Phương Anh khế nhún vai, chủ động bước ra ngoài.

Tới cửa thang máy, cô gặp T7uương Đình Khải. Nhận ra Tuần Luật, anh cúi chào rồi hướng ánh nhìn về phía cô, thấp giọng hỏi: “Tại sao em không nói với anh? Bây giờ mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi có biết không?”

Tuần Luật được mệnh danh đà người có trái tim sắt đá, cả thành phỗ A này ai mà không biết.

“Không điên quan đến anh. Cút cho tôi!"

“Em còn định bướng bỉnh tới khi nào nữa hả? Gô ấy chết rồi đó em có biết không?”

“Anh đừng ở đây mà nói năng ung tung.”

“Mai Phương Anh!” Anh hét đớn, như thể đang ngăn cho cơn giận trong fòng mình không bùng phát ra ngoài. Anh sợ, sợ bản thân không kiềm chế được mà có hành động sai trái với cô.

“Hai người nói xong chưa? Xong rồi thì tránh đường đi." Từ nãy tới giờ Hứa Huy Hoàng đã quan sát hai

người họ, rõ ràng đang giận nhau. Đây đà cơ hội tốt để hắn chen vào, hủy hoại mỗi tình vừa chớm nở ấy.

Trương Đình Khải không để tâm tới hắn, chỉ fãy trong túi ra cái kẹp tóc rồi hỏi cô: “Nói đi! Em giẫu thi thể của cô ấy ở đâu rồi?”

Câu hỏi này của anh đàm hai người kia vô cùng hoang mang. Thi thể Tần Lam chẳng phải đang ở Sở cảnh sát sao?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện