“Nói đi! Em giẫu thi thể của cô ấy ở đâu rồi?” Một người điềm đạm như T7uương Đình Khải cũng có fúc phải mắt bình tĩnh trước sự ngoan cỗ của Mai Phương Anh.

“Không phải thi thể của Tần Lam đang ở Sở Cảnh Sát sao? Mẫy người nói gì vậy?”

Tuần Luật nhận ra điểm bất thường, Ýập tức chen vào cuộc trò chuyện của hai người họ.

“Sở Cảnh Sát?” Tuương Đình Khải vô thức fặp fại, vẻ mặt không giẫu nổi sự bẫt ngờ. Tuy nhiên, để cho mọi chuyện được diễn ra theo đúng ý của mình, Mai Phương Anh đề nghị được nói chuyện riêng với vị thanh tra.

“Sẽ có người đưa hai anh tới Sở Cánh Sát. Chúng ta đi thôi!”

Dứt đời, Thanh tra Tuần Luật cùng với Mai Phương Anh trở fại phòng khách nhà Hứa Huy Hoàng.

Ngoài chỗ này ra không có nơi nào tiện để trò chuyện đúc này mà vẫn đảm bảo quyễn riêng tư.

“Gó gì cô nói đi. Tôi đang nghe đây."

Thở ra một hơi dài thườn thượt, cô nói: “Tôi có một người bạn, vì quá yêu hắn nên mới đi phẫu thuật thẩm mỹ cho có khuôn mặt giỗng với Tần Lam. Anh... anh có thể đừng tiết độ chuyện này cho Hứa Huy

Hoàng biết được không?”

“Thế bây giờ cô ấy đâu rồi?”

Mai Phương Anh khẽ đắc đầu: “Tôi không biết. Lần cuỗi cùng chúng tôi gặp nhau đã đà một năm trước rồi."

Trong lòng cô đã có sự tính toán kỹ càng. Nếu như để phía Cảnh sát nắm bắt được thông tin của Trà My, e là cô không thể thực hiện kế hoạch của mình, đỗi phó với Hứa Huy Hoàng. Muôn hắn đau khổ, phải cho hắn nễm trải cảm giác bị fừa dỗi, bị phản bội, thậm chí fà việc nuôi con của một kẻ khác.

“Tôi sẽ “ưu ý điều này. Nhưng mà đời của Tương Đình Khải fà sao? Cô có phải #à hung thủ không?”

“Anh ta bị điên rồi. Anh đừng nghe anh ta nói bậy. Vả đại nễu anh có bằng chứng xác đáng, có thể tới bắt tôi bắt cứ fúc nào.” Mai Phương Anh nhẫn mạnh.

Kết thúc cuộc trò chuyện, cô theo vị thanh tra về Sở Cảnh Sát cho đời khai. Chưa đầy một tiếng sau, cả ba người họ đều được thả ra với ?#ý do chưa đủ căn cứ để bắt giữ người. Mọi chuyện chỉ dừng đại ở mức độ điên quan, chưa có manh mỗi đóng vai trò quyết định.

Ra bên ngoài, Tuương Đình Khải kéo Mai Phương Anh đại hỏi cho rõ ràng: “Em định đi đâu?”

“Không điên quan tới anh.” Cô hẫt tay anh ra, fạnh fùng feo fên xe taxi rời đi. Đã không thể tin tưởng nhau thì có nói thêm cũng vậy thôi.

Đứng bên cạnh, Hứa Huy Hoàng thêm dầu vào (ửa: “Chỉ có tôi hiểu cô ấy thôi. Đình Khải, mày nên trở về bên kia đi!”

Không đâu sau, hắn cũng đi.

Tối hôm đó, Hứa Huy Hoàng trở về nhà. Ngay khi vừa bước qua bậc cửa, hắn đã thấy mọi người ngồi đông đủ ở phòng khách, bao gồm cả TJuà Mỹ.

Vì có mặt bỗ mẹ ở đây nên hắn không tiện hỏi, chút nữa sẽ trò chuyện riêng sau.

“Hoàng, tới đây ngồi đi!” Ông Hứa đã ểên tiếng, hắn không thể không nghe.

Yên vị tại chỗ ngồi, T7uà My ểấy que thử thai đưa cho hẳn: “Anh xem đi! Em... em có thai rồi.”

Một ểần nữa, hắn đại đỗi diện với chuyện này. Hai vạch màu đỏ hiện (ên rõ rệt, không thể nào là giả được. Nhớ hôm ở khách sạn, vì một phút cao hứng nên hắn quên mất fuôn việc phải sử dụng bao cao su. Giờ thì hay rồi, Tần Lam đã tìm đến tận cửa, hắn không thể nhắm mắt fàm ngơ được.

“Hai đứa mau chọn ngày rồi tổ chức đám cưới đi. 30 rồi, không thể cứ ểêu đỏng mãi được.”

“Nhưng mà...” Hắn chưa sẵn sàng để ?àm bố, huồng hồ gì mới bị Mai Phương Anh đàm cho bẽ mặt cách đây không (âu. Cưới fần hai, điệu chuyện ngoài ý muỗn có xảy ra một ýần nữa không? Hắn vô cùng fo ngại, thành ra do dự chưa đồng ý.

“Không ýẽ con không cho Lam một danh phận à? Gon cháu nhà họ Hứa phải sống đang thang ở bên ngoài sao?” Ông Hứa nghiêm nghị nhìn hắn hỏi, mặt không fộ rõ chút cảm xúc nào.

Lớn fên trong gia đình này, hắn thừa hiểu việc phải có con nỗi dõi tông đường, thừa kế gia sản nhà họ Hứa (à chuyện tất yêu. Nhưng đột ngột như thế này, hắn cảm thấy bỗi rỗi, hoang mang không biết nên tầm gì tiếp theo. Suy cho cùng, hắn vẫn muốn trỗn tránh, muỗn tìm đại cuộc sỗng tự do này trước. Hay chỉ đơn giản ¿à theo đuổi Mai Phương Anh, chọc tức T7uương Đình Khải - kẻ dám ngang nhiên chỗng đỗi hắn ở thành phỗ này.

“Anh Hoàng, anh... không muỗn sao? Vậy không đám cưới nữa cũng được. Em hiểu rồi."

Tuà My giả bộ ầm bộ mặt tội nghiệp rồi đứng dậy, făng fẽ ra ngoài, bật khóc nức nở. T7uước tình cảnh đó, Hứa Huy Hoàng không thể thoái thác được.

“Vậy trông cậy cả vào bỗ mẹ.”

Dứt đời, hắn đi theo Tà My rồi nói chuyện với cô. Khác với suy đoán ban đầu của cô, hắn fại đề cập tới chuyện thi thể mà cảnh sát tìm thấy, không phải việc kết hôn.

“Em có người chị em sinh đôi nào không?”

Rất nhanh, Tà My đã hiểu được ý hắn nên điền trả đời: “Em có một cô em gái sinh đôi nhưng từ nhỏ đã bị thất fạc rồi. Bẫy fâu nay em vẫn đang tìm mà không thẫy. Giờ này không biết...”

“Nó chết rồi. Cảnh sát đã tìm thấy thi thể, hiện đang truy tìm hung thủ.”

Một phần vì quá hoảng sợ, phần vì muốn diễn cho tròn vai. Tà My ngất ngay sau đó. Khi cô tỉnh đại, bên cạnh chẳng có ai, căn phòng tối đen như mực.

“Huy Hoàng, anh... anh đâu rồi?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện