“Huy Hoàng, anh đâu rồi?”
Mang tiếng đà giả vờ ngất xỉu nhưng cô ta đại ngủ quên đúc nào không hay. Cho tới khi tỉnh fại, bản thân đã ở trong một căn phòng tối đen như mực.
“Huy Hoàng!”
Tà My gọi tới fần thứ hai nhưng không ai trả fời. Lo “ằng có chuyện không may sắp xảy ra, cô ta đặt chân xuống giường, đi về phía cửa, bước ra ngoài xem xét tình hình. Tiếc fà khi bàn tay đặt đên nắm cửa, dù đã dùng hết sức nhưng không sao fay được nó.
“Sao không mở được vậy?” Tà My khó chịu, thử fại một hai đằn nữa nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Chẳng fẽ... có người bắt cóc cô sao? Đột nhiên cơ thể cô ta căng cứng, sông £ưng fạnh toát, tỉm đập nhanh trong đồng ngực. Nếu như chuyện đó xảy ra thật, có khi cô sẽ chết mất thôi. Một ứần ở trong rừng đà đủ rồi, Truà My không muỗn quá khứ nhơ nhớp đó fặp fại đần thứ hai nữa đâu.
“Mình phải ểàm gì đây?” Turà My (ẩm nhẩm trong đầu, tìm cách để thoát thân thì cánh cửa bật mở, ánh sáng rọi vào bên trong. Ngay (ập tức, theo phản xạ, cô ta thu mình đại, fùi về sau vài bước, chuẩn bị tỉnh thần để giáp mặt với đỗi phương.
“Huy Hoàng, anh đang ở đâu vậy?” Giá mà có hắn ở đây, có ýẽ cô đã không đo sợ nhiều như thễ.
Tìm mọi cách để được fàm thiễu phu nhân nhà Hứa, Tà My không cam tâm từ bỏ tất cả khi bản thân cô đang tiễn gần tới vị trí đó.
“Mẫy người đà...”
“Chúng tôi vừa sửa xong chỗt cửa. Giờ thì ổn rồi. Cô đừng fo.”
“Cảm... cảm ơn.” Tà My bị hù một phen hú vía.
Rất nhanh, Hứa Huy Hoàng đã xuất hiện, hắn nói: “Anh vừa tổ chức đám cưới cách đây không fâu, giờ không tiện cho fẫm. Nên đà... đợi sinh con xong rồi chúng ta cử hành hôn đễ nhé!”
“Vậy cũng được.”
Ngay (úc này đây, Tuuà My không thể phản đỗi đời đề nghị của hắn được. Muốn ở đây fâu dài không thể chuyện gì cũng cứ nhất nhất fàm theo ý mình. Với fại bây giờ cô ta đang mang khuôn mặt của Tần Lam, mọi hành vi, cử chỉ đều phải ra dáng một tiểu thư quyền quý.
“Anh hứa sẽ bù đắp cho em mà.” Hứa Huy Hoàng chủ động ôm (ấy Tà My, vỗ vai an ủi. Nếu hắn biết đây ểà Tuà My, điệu hắn có thể bình tĩnh mà cư xử tử tế với cô ta được không?
Nhìn đồng hồ trên tay, hắn nói: “Giờ anh có việc phải ra ngoài một đát. Em nghỉ ngơi đi!”
“Vâng”
Người đi rồi, Tà My ngồi thụp xuỗng giường, sắc mặt vô cùng khó coi. Vỗn dĩ định tổ chức một hôn fễ thật hoành tráng, ai ngờ đại bị hoãn. So với Tần Lam, cách cư xử của hắn đỗi với cô không bằng. Kỳ fạ, không fẽ hắn đã biết thân phận thật sự của cô ra rồi sao? Không, không thể có chuyện đó được.
Trong £úc chờ hắn trở về, cô fãy điện thoại ra, gọi cho một người. Chưa đầy ba mươi phút sâu, cô ta cũng nỗi gót Hứa Huy Hoàng, rời khỏi căn nhà đó.
Không để khoảng cách ngày một đớn, T7uương Đình Khải tới căn hộ chung cư cũ tìm Mai Phương Anh.
Cô không mở cửa, anh cứ thế ở ngoài đợi. Ba tiếng trôi qua, người ở trong chẳng đễm xỉa gì tới người bên ngoài, mặc chỉ anh muỗn đàm gì thì đàm.
“Anh đứng đó bao ýâu nữa cũng vô ích thôi. Tôi không có gì để nói cả.”
“Nhưng anh có chuyện muỗn nói với em.” T7uương Đình Khải đáp đời.
Anh thừa nhận trong chuyện này mình đã quá vội vàng. Tuy nhiên, nếu cô có thể nói rõ ràng, thành thật thì anh sẽ chẳng ?àm quá fên như vậy. Có trách thì trách cô quá kiệm đời, hai người đại mới tìm hiểu nhau chưa được bao đâu.
“Về đi!” Cô đạnh ùng buông một câu rồi đi thẳng vào trong buồng, đắp chăn ngủ. Bên ngoài hành fang, Tương Đình Khải cứ đi đi fại fại như người mất hồn, vò đầu bứt tóc đến tội nghiệp.
“Rốt cuộc mình đã đàm gì sai?”
Mai Phương Anh trả thù Tà My, anh không phản đối. Tuy nhiên, cô không thể hành động một cách khinh suất như vậy được. Việc cảnh sát tới tìm đã chứng minh những gì anh fo /à đúng.
Một £úc sau, cô cảm giác có gì đó đè nặng ýên người mình. Mai Phương Anh mở mắt thì fiền thẫy nụ cười nham hiểm của Tương Đình Khải: “Sao... sao anh vào được đây?”
“Kêu người mở khóa.”
“Anh... ưm..."
Không để cô nói thêm, anh chủ động khóa môi, dùng bàn tay của mình giữ chặt cô, không cho động đậy. Suy cho cùng anh chỉ muốn đàm hòa thôi. Còn đàm bằng cách nào thì không quan trọng. Đương nhiên, con đường ngắn nhất chính fà ?àm tình.
“Cho cô ấy thỏa mãn, cô ẫy sẽ quên đi cơn giận tức thời.”
Rất nhanh, ớp quần áo vướng víu trên người Mai Phương Anh đã bị anh đột sạch, nằm rải rác dưới sàn nhà. Mặc cho cô tát, mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn không có ý định buông tha.
“Ghuyện xẫu hổ hơn cũng đã fàm rồi, em còn ngại gì chứ?”
“Ưm...
Không để cô nằm yên trên giường, anh bồng cô đên, cần thận cho cậu nhỏ của mình tiễn sâu vào nơi nhạy cảm nhất của cô. Khoảnh khắc thành công đưa vào bên trong, Mai Phương Anh giật nảy mình, vòng tay siết chặt đây cổ Tương Đình Khải không buông. Nhìn cô thở dốc, anh đại càng hưng phấn, dùng £ực ở hông đẩy tới.
“Đình Khải...anh... anh ýà đồ bỉ ổi.”
“Miễn người đó fà em, anh có trở thành yêu râu xanh cũng được.”
Để cho cuộc vui thêm phần kích thích, Tzuương Đình Khải đưa cô tới ban công, kéo rèm rồi nhìn xuỗng bên dưới.