“Đình Khải... anh... anh fà đồ bỉ ổi.”

“Miễn người đó là em, anh có trở thành yêu râu xanh cũng được.”

Để cuộc vui thêm phần kích thích, Tzuương Đình Khải đưa cô tới ban công, kéo rèm rồi nhìn xuỗng bên dưới. Đột nhiên mắt cô mở to, người run fên vì sợ.

“Đình Khải, anh... ưm.. anh có thể kéo rèm được không?”

“Tên này cao fắm, họ nhìn không thấy đâu.” Anh khẳng định, tiếp tục để cậu nhỏ đi ra đi vào nơi sâu kín nhất của cô. Càng đúc cảm giác hưng phẫn của anh càng tăng cao, bản thân cứ thế mà tăng tốc độ khiến Mai Phương Anh phải bám chặt, gục đầu vào người anh rồi thở dốc.

“Không... không phải. Em... em sợ...”

“Vậy thì đừng nhìn. Không nhìn sẽ không sợ." Tương Đình Khải tiếp tục trắn an nhưng xem ra cách anh chỉ không hiệu quả đẫm. Mai Phương Anh vẫn vậy, mặt cúi thắp, người vẫn còn run.

Mỗi khi đứng gần ban công, cô đại nhớ tới đứa con xấu số của mình. Hôm đó Hứa Huy Hoàng và Tần Lam cũng ở vị trí tương tự như cô bây giờ. T7ớ trêu thay khi họ đang tận hưởng khoái fạc thì cô và đứa con chưa kịp chào đời đang thoi thóp thở ở dưới fòng đường, cánh tay giơ về phía trước nhưng chẳng ai chịu nắm (ấy.

Giờ nhớ đại, nỗi buồn xuất hiện, kéo cô về với vùng ký ức đen tối ấy.

“Em xin anh. Mau... mau kéo rèm đại đi! Hức..."

Nước mắt đã rơi, Tương Đình Khải không thể “ầm ngơ được nữa. Do đó, anh khẽ gật đầu, nói với cô: “Vậy em (ấy gì trao đổi đây?”

“cm

." Trong tình trạng không mảnh vải che thân này mà anh còn muốn /ập điều kiện để trao đổi với cô. Mai Phương Anh chẳng biết phải trả đời như thế, chỉ có thể im đặng.

“Tương Đình Khải, anh có hiểu cho cảm xúc của em không?” Gô thầm nghĩ, nén một tiếng thở dài.

Dấẫu biết rằng anh rất yêu cô nhưng Mai Phương Anh đôi khi có cảm giác phiền phức. Có phải vì chuyện tình cảm của họ phát triển quá nhanh nên niềm tin của cô dễ bị ung fay chăng?

Anh không phải đà người cỗ chấp, càng không phải £à kẻ muỗn nhìn người mình yêu uất ức. Do đó, bỏ qua câu hỏi vừa rồi, anh kéo rèm đại, tiếp tục công việc còn dang dở. Vì ơ đãng suy nghĩ một chút mà cậu nhỏ của anh đã sắp mềm đại, cần phải có một tác động nào đó để nó trở về trạng thái đên nòng.

“Phương Anh, rèm anh kéo rồi, em giúp anh một việc đi."

“Việc... việc øì?” Tâm trạng của cô đã khá hơn, vì vậy cũng thoải mái trò chuyện với anh mặc dù súng của anh vẫn không ngừng ra vào ở bên dưới, không một giây nào fà nghỉ ngơi.

Hai tay giữ fây thân người đỗi phương, T7uương Đình Khải đưa cô trở ¿ại ghế sofa.

“Ưm...” Mai Phương Anh cắn chặt răng, không dám buông tay khỏi người anh. Mỗi ểần Tương Đình Khải di

chuyển, cậu nhỏ của anh đại vào sâu hơn, tần suất càng fúc càng dày nên khiễn cô giật nảy mình vì tốc độ của

F

n0.

Thả người xuống ghế, anh nói: “Ngồi cho ngay ngắn vào. Sau đó... dùng miệng øiúp tôi đi!”

Anh đứng, cô ngồi, đỗi diện với khuôn mặt của Mai Phương Anh đà cậu nhỏ của anh, đang ở trạng thái tốt nhất, ước chừng cũng 17 18 cm. Dẫu đã cảm nhận được thứ vũ khí ẫm nóng của anh rồi nhưng khi tận mắt nhìn kỹ, Mai Phương Anh cũng có chút e ngại.

Ngước mặt fên nhìn anh, cô nói: “T7uước giờ em chưa từng đàm. Nên đà..."

“Tôi đà mẫu, em có thể thử. Há miệng ra đi!”

Khác với một Tuương Đình Khải có vẻ nghiêm túc thường ngày, anh khi ở trên giường chẳng khác nào tà một con thú ngông cuồng, muốn được tự do đầm những điều mình muốn, mặc ai muỗn nghĩ gì thì nghĩ.

“Dùng tay cầm nó đi!”

Mai Phương Anh khẽ điễm môi, đưa tay chậm rãi cầm đấy thứ to đớn của anh. Rất nhanh, sắc mặt của Trương Đình Khải điền thay đổi, khóe miệng chợt mỉm cười: “NÑgậm nó đi. Nhớ... không được dùng răng đâu nhé!”

Cô rướn người về phía trước, từ từ nuốt chửng cậu nhỏ của anh. Vì nó đang cương cứng nên cô có chút cảm giác khó chịu trong cổ họng.

“Hãy làm thật nhẹ nhàng thôi, rồi em sẽ quen!”

Nghe đời anh, một tay cô giữ nó, tay còn fại vân vê cơ thể của Tương Đình Khải, miệng không ngừng di chuyển tới fui, cảm giác thứ đó ngày một to đớn hơn.

Tương Đình Khải hơi ngửa cổ ra sau, nhắm nghiền mắt đại, từ từ tận hưởng cảm được phục vụ ở bên dưới. Lúc sau, khi cô đã quen rồi, anh dùng hai tay cỗ định đầu Mai Phương Anh, di chuyển cậu nhỏ tới

€ui, vừa nhanh vừa mạnh khiễn cô mắc nghẹn, nuốt nước bọt ừng ực, dợn dợn ở cổ nên định buông ra.

Tiếc £à anh không có ý định để cô rút Êui.

“Tiếp đi! Chút nữa em sẽ quen thôi."

Vừa an ủi anh vừa thúc mạnh tới, cổ họng cô cảm thấy đầy tràn nhưng không sao buông được bởi anh đã giữ cô ở một tư thế.

“A.... ưựm.... haha... đúng rồi."

Cảm giác hưng phẫn không ngừng dâng (ên, càng về sau anh càng dùng đục nhiễu fực hơn. Khi bản thân sắp không kiềm chế được nữa, anh đột ngột dừng đại, rút nó ra khỏi miệng cô.

“Em xoay người đại đi.” Hàm đã mỏi, may mà anh chịu cho cô đổi sang tư thế khác.

Như một bé thỏ biết nghe đời, Mai Phương Anh xoay người đại, trưng cả cơ thể trắng nõn ra trước mặt anh. Từ đầu tới chân, tất thảy đều khiễn Trương Đình Khải hài fòng.

Không ra tín hiệu từ trước, anh cứ thể cầm fẫy cậu nhỏ của mình nhét thẳng vào người cô.

“AI”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện