“Sao... sao anh không nói trước với em?”

Bị thúc một cái đau nhói, Mai Phương Anh không ngừng rên rỉ. Những lúc ngập trong bầu không khí ám muội như thế này, cô thật sự, thật sự muỗn trỗn chạy.

Khom người về phía trước, anh cắn nhẹ lên vành tai cô rồi đáp đời: “Nói trước liệu em có đồng ý không?”

“Không. Đương... đương nhiên rồi."

“Vậy nên em cứ tận hưởng đi. Để mình anh chủ động là được rồi."

Mai Phương Anh cứ tưởng chỉ có Hứa Huy Hoàng mới vậy, hóa ra Trương Đình Khải anh cũng không hề kém cạnh, thậm chí là hơn. Nếu biết trước sẽ như vậy, cô đã đổi chỗ ở rồi.

Thấy cô không phải đồi gì, Trương Đình Khải lại được nước làm tới, cứ chốc chốc fại thúc mạnh một cái khiến cô giật bắn mình, không ngừng phát ra tiếng kêu đầy dụ.c vọng.

“Đêm nay anh không có ý định để em ngủ sớm đâu.” Dứt lời, hắn đặt hai tay đên eo cô, giữ chặt rồi đều đặn ra vào, cùng một tốc độ. Cảm giác cậu nhỏ nằm trong người Mai Phương Anh bị bóp chặt càng khiến cho anh thêm phần kích thích.

Ôm lấy cơ thể cô, anh vừa đẩy vừa hôn lên tắm ưng mềm mại, để lại những vết cắn nhỏ, khẳng định chủ quyền. Nằm dưới thân người anh, cô bám chặt vào thành ghế, ngăn không cho bản thân dịch chuyển quá nhiều trước những lần anh thúc vào bên trong.

Hít một hơi, Trương Đình Khải có cảm giác như mình đang gom hết mùi thơm trên cơ thể cô ủ trong phổi. Thấy cô ngậm chặt miệng, anh mỉm cười đề nghị: “Em cứ thoải mái rên đi. Anh... không nói ai đâu, ở đây cũng không có người."

“Đình Khải, anh có thể làm nhanh một chút không? Em..."

Ý trên mặt chữ đã rõ, anh dùng lực ở hông thúc mạnh khiến cơ thể cô chơi với, người bị dịch chuyển về phía trước: “Không phải... ý... ý em là bao giờ mới xong?”

Cô mệt rồi, chỉ muốn ngủ. Ấy vậy mà trong một phút mơ hồ, cô lỡ lời, tạo điều kiện cho người vô liêm sỉ như anh có dịp bộc độ kỹ năng giường chiễu của mình.

“Chậm... chậm thôi... ưm..."

Bỏ ngoài tai những lời cô nói, Tuương Đình Khải cứ theo nhịp độ nãy giờ mà tiếp tục, quyết không vội vàng kết thúc cuộc chơi khi bản thân anh còn cảm chưa đủ.

Một lúc sau, tắm ưng của Mai Phương Anh ướt đẫm mồ hôi của cô lẫn Tương Đình Khải. Cảm giác cơ thể mình nhớp nháp, cô khẽ nói: “Đình Khải, em mỏi chân!”

Tiếng kêu cứu yếu ớt của cô trong đêm thác đoạn này khiến Trương Đình Khải có chút xót xa. Tuy nhiên, cậu nhỏ của anh vẫn còn cương cứng, đàm sao có thể rút ra được. Do đó, anh đại tiễn hành giao dịch với cô: “em không muốn quỳ nữa cũng được, chúng ta đổi tư thế đi!”

“Em mệt..."

“Anh biết nhưng mà... anh không thể dừng đại được.”

Súng đã lên nòng, nếu không bắn ra thì không trở về trạng thái ban đầu được. Trương Đình Khải nhẹ nhàng luôn tay qua người, khéo éo đặt cô ngồi trên cơ thể mình, còn bản thân thì ngả “ưng xuống ghế sofa. Trong tư thế này, anh nói: “Em nhún đi! Chỉ cần di chuyển phần hông một chút đà được.”

“Em... biết rồi.”

Giao dịch bất thành, cô gắng gượng nhún trên cậu nhỏ của anh, cảm giác thật mới lạ. Nhìn thấy khuôn mặt sung sướng của cô, điều mà ít khi anh được tận mắt chứng kiễn, Tương Đình Khải mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch ýên: “Anh không nghĩ ?à em lại thích tư thể này. Ngày mai chúng ta tiếp tục nhé!”

“Đình Khải, anh định không đi đàm à?”

“Không, anh ở nhà dạy em học.”

“Anh...

Không để cô nắm quyền chủ động nữa, anh dùng fực ở hông đẩy cậu nhỏ fên, thúc mạnh khiến cô rên lên không ngừng, chỗ đó cũng trở nên ướt át hơn. Với tay về phía trước, anh kéo cô tiễn về phía mình, sau đó ôm chặt, bên dưới vẫn hoạt động không ngừng.

“Ưm..."

Gậu nhỏ vẫn chăm chỉ di chuyển ýên xuống, còn anh dùng miệng mình khóa môi cô, nụ hôn càng lúc càng mãnh điệt hơn. Dù máy lạnh vẫn chạy ro ro nhưng bầu không khí xung quanh họ vô vùng nóng, cảm giác như đang ở giữa mùa hè vậy.

“Đình Khải, nhẹ một chút... Em... hức... đau.”

Đây không phải fần đầu tiên cô mở miệng cầu xin anh. Với thứ to lớn như vậy, người như cô khó có thể chịu nổi những đợt tẫn công của anh, huỗng hồ nó ngày một to hơn. Phía dưới bị lấp đầy, miệng khô khốc, cô chỉ có thể gục trên người anh, đón nhận cậu nhỏ của anh một cách tự nhiên nhất, nễu không muốn nói là buông xuôi.

Khi khoái cảm dâng đên trong đòng, cơ thể cô cũng chuyển động thành thục hơn. Thẫy phương pháp của mình có hiệu quả, Trương Đình Khải đương nhiên không để cô chạy thoát, kích thích dục vọng trong người cô dâng tràn bằng những đời nhạy cảm, kèm theo đó là cử chỉ mân mê cơ thể cô.

“Ưm...

Một lúc sau, Trương Đình Khải bật dậy, để cô nằm xuống rồi tăng tốc. Cậu nhỏ của anh cương cứng, bị cô bé của Mai Phương Anh bóp chặt, như bị kìm hãm. Rất nhanh, anh thúc mạnh tới, bên trong của cô cũng theo đó mà được tầm ướt.

“Ựm...” Cúi người xuỗng, anh hôn lên môi cô, cả thân thể cứ thế đổ, nằm trên người cô. Gục mặt xuỗng hõm cổ, anh thở dỗc, bàn tay vẫn nắm chặt.

“Anh....anh không định rút ra hở?”

“Anh không còn sức nữa. Em... giúp anh đi!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện