“Anh không còn sức nữa. Em... giúp anh đi!”

Nằm bên cạnh, Trương Đình Khải vẫn không ngừng thốt ra những đời ám muội. Rõ ràng anh biết cô sẽ không dám đàm điều đó, vậy mà cứ trêu chọc.

“Đình Khải, ai dạy anh những chuyện này vậy?”

“Em.” Không cần suy nghĩ, Trương Đình Khải trả đời ngay. Với anh mà nói, mỗi khi gặp cô, cậu nhỏ bên dưới sẽ tự động chào cờ, chẳng màng thời gian, địa điểm. Tuy nhiên, dù anh có hưng phần cũng sẽ tựa những fúc chỉ có hai người với nhau. Như thê dễ hành động.

Bị anh buộc tội một cách tự nhiên, Mai Phương Anh muỗn xoay người lại để đỗi chất. Tuy nhiên, cô còn chưa kịp đổi bên, Trương Đình Khải đã vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía mình. Đương nhiên, anh vẫn chưa rút cậu nhỏ ra, không biết vô tình hay cỗ ý khiễn nó đâm vào sâu hơn.

“Ưm...

“Em đã thấy hậu quả chưa? Nếu em chịu giúp anh (ấy nó ra, có fẽ nó đã không cương trở đại rồi."

“Đình Khải, em không thể fàm thêm được nữa đâu."

“Anh biết. Vậy nên mình nghỉ ngơi một chút nhé!”

Anh yêu cô, thương cô, đương nhiên không muốn để cô phải khó chịu. Rất nhanh, anh đã thu lại bảo bỗi của mình. Cho tới đúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu anh ấy cứ để vậy cả đêm, e là mình khó mà ngủ được.” Mai Phương Anh như trút được gánh nặng ở trong đòng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Để cô nằm đó, anh rời khỏi giường rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh để tắm rửa. Vừa bước qua bậc cửa, khớp xương đã kêu răng rắc, lưng hơi đau. Soi mình trong gương, Trương Đình Khải thở ra một hơi dài thườn thượt: “Chưa gì mình đã già rồi sao?”

Sắp cán mốc ba mươi tuổi, Trương Đình Khải có chút lo lắng. Đột nhiên anh lại thấy bắt an trong lòng.

“Gó khi nào... có khi nào cô ấy chê mình già không còn sức không?”

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, anh đã thấy mắt mặt. Muỗn ngăn cho ngày đó không bao giờ đến, Trương Đình Khải điền nhắn tin cho trợ lý, yêu cầu cậu ta mua cho mình ít thuốc.

Thay đồ xong, Trương Đình Khải trở lại giường, ôm cô ngủ say. Khi tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai lần thứ hai, anh mới giật mình tỉnh giắc. Một lần nữa, Trương Đình Khải không thấy Mai Phương Anh đâu cả.

“Em ra ngoài mua chút đồ ăn. Anh đừng lo!”

Đó là nội dung tin nhắn cô để lại khi chuông điện thoại vừa kết thúc. Ngồi trên giường, anh vuốt tóc ngược ra sau rồi ngẫm nghĩ: “Cô ấy vẫn còn đi được à? Đêm qua mình làm mạnh đắm mà.”

Trong lúc Trương Đình Khải còn đang bận rộn với những suy nghĩ vụn vặt của mình thì Mai Phương Anh đã tới siêu thị. Bụng đói cồn cào, tủ lanh lại không có đồ ăn, cô chẳng thể nằm đó chờ được.

Vừa bước vào, mọi người đã dồn về phía cô, nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Không cần nói cũng biết, cô thu hút sự chú ý của họ vì bước đi tập tễnh, trên cổ fại có dẫu cắn của anh để lại.

“Trương Đình Khải, đồ chết tiệt nhà anh. Sau hôm nay em sẽ cho anh ăn chay cả tháng luôn."

Bước tới quầy trái cây, cô chạm mặt với Tuà My.

“Tránh ra một chút đi!”

Mai Phương Anh quay sang nhìn, nhận ra gương mặt Tần Lam. Tuy nhiên, dưới vẻ ngoài mĩ miều đó tà bộ mặt độc ác của người mà cô từng xem là bạn thân.

“Hôm nay đúng fà một ngày xui xẻo.”

“Yên tâm đi! Mày... sẽ không có ngày nào may mắn đâu." Trà My cợt nhả nói.

Cùng lúc đó, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, đụng phải Mai Phương Anh khiến cô mất thăng bằng, đổ người về phía trước, hai tay chỗng lên mấy quả táo.

“Đi thôi!” Người đó mắp máy môi, cỗ tình ra hiệu cho Tà My.

Mặc kệ Mai Phương Anh khó chịu, người đó cũng không nói đời xin fỗi, cứ vậy rời đi. Chưa đầy ba giây sau, Tà My cũng nỗi gót theo.

Nhận ra nét mặt của cô ta có điểm bất thường, Mai Phương Anh lén lút theo dõi. Vì chân đang tê nên cô không thể đi nhanh. Do đó, khi họ vừa bước lên xe rồi chạy hỏi trung tâm thương mại, Mai Phương

Anh mới đưa tay vẫy taxi.

“Hy vọng là kịp."

Xe tới, cô giục tài xế chạy nhanh, không để mất dấu. Đi được nửa đoạn đường thì đột nhiên phải dừng tại vì cảnh sát đã bao vây ở phía trước.

“Có chuyện gì vậy?” Mai Phương Anh vô thức hỏi.

“Hình như xảy ra tai nạn.” Tài xế mở cửa bước xuông xe, đi tới đám đông để thăm dò tình hình. Không ngồi yên, Mai Phương Anh cũng bước xuông, đi cà nhắc về phía đó, xen vào dòng người để trông mặt người vừa gặp chuyện không may.

Tới gần, cô giật mình khi thẫy xe cứu thương đã chờ sẵn, di chuyển người lên băng ca rồi đưa tới bệnh viện để tiễn hành trị iệu. Cô chẳng đoán chính xác được mức độ thương tích của đối phương nhưng nhìn cách ăn mặc có thể đoán được đó là đàn ông.

Lại gần thêm một chút, cô bàng hoàng nhận ra gương mặt quen thuộc kia. Mau be bê bết, tay chân tràn đầy vết xước. Nhìn cách mọi người bàn tán với nhau, hẳn biết người bị thương chưa chết. Chỉ à cô không ngờ đó đại chính là... là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện