Chương 80
“Trần Luật?”
Mai Phương Anh không hiểu vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây. Rõ ràng cô đang đuổi theo Tà My và gã đàn ông lạ mặt để thăm dò bọn họ. Kết quả chuyện còn chưa tới đâu thì lại gặp phải cảnh tượng này.
“Mất dấu rồi." Thở hắt ra một hơi, cô nói tài xễ đưa mình trở về nhà. Tới dưới khu chung cư, Mai Phương Anh mới nhận ra bản thân quên mua đồ ăn, thật đà...
“Cảm ơn anh.”
Sau khi trả tiền taxi xong, Mai Phương Anh ghé cửa hàng tiện lợi gần nhà, mua chút đồ rồi mới đi lên.
Hành động của cô ngay lập tức fọt vào tầm mắt của họ: “Suýt chút nữa bị phát hiện rồi.”
Ba mươi phút trước, Tuà My cùng nhân tình của mình vừa ngồi vào xe thì phát hiện có người theo dõi.
Qua gương chiếu hậu, khuôn mặt Mai Phương Anh hiện lên. Do đó, gã tăng tốc, cỗ gắng thoát khỏi sự đeo bám của người phụ nữ kia.
Khi đèn giao thông gần chuyển sang màu đỏ, họ phóng nhanh, đập tức trúng Tuần Luật đang đi xe máy ở làn đường ngược lại. Nếu nhìn từ góc độ của Trà My, đây là sự cỗ ngoài ý muỗn. Tuy nhiên, gã đàn ông đúc này mới thú nhận với cô: “Nếu tôi không nhanh tay, người bị bắt vào tù là em đó.”
“Ý anh là...”
“Phải. Hắn đã nghi ngờ em rồi, đang bí mật tìm kiễm và thu thập tin tức thôi.”
“Vậy có phải là em vừa thoát chết đúng không?”
Ngồi ở ghế lái phụ, Trà My quay sang hỏi gã. Người đàn ông gật đầu, khóe miệng hơi nhễch lên: “Để tôi anh cải trang rồi vào bệnh viện thăm dò thử. Hy vọng hắn ta không thể sỗng sót tới ngày mai.”
Trần Luật chưa chết, gã sẽ cho anh ta một điều thuốc. Nếu chết rồi thì gã có thể nhún vai, đăng lẽ rời khỏi nơi ngập tràn mùi thuốc khử trùng đó.
“Đi thôi”
Để đại vụ tai nạn cho phía cảnh sát giải quyết, gã đưa Trà My về căn nhà riêng của mình. Ngay khi vừa bước vào, gã đã ôm chầm đấy cô ta, gục đầu lên hõm cổ rồi hít hà: “Anh nhớ em quá!”
“Lưu Vũ, từ... từ thôi, em đang có thai đó!” Trà My dùng tay đẩy gã ra, nhìn thẳng vào mắt gã mà nhắc tại. Hiện tại, cô không thể làm chuyện đó, càng không thể vì chút bất cẩn mà đàm mất đứa bé được.
“Thì sao?”
Người cứu cô, tự tay thay đổi diện mạo cho cô ?à Lưu Vũ. Mạng sống của cô nằm trong tay gã, không có ý do nào khiến cô có thể từ chỗi được, ngay cả việc trong bụng đang tổn tại một sinh linh nhỏ.
“Thì...” 'Trà My bị đuối ý, nhất thời không thể cho gã một câu trả fời thuyết phục. Cô ta biết hoàn cảnh của mình hiện tại đã khác xưa, từng bước đi đều phải nhìn trước ngó sau, tuyệt đỗi không thể có sai sót.
“.." Trà My im đặng một fúc, gã fiền fao tới hôn tới tấp vào cổ cô ta, tay không ngừng sờ soạng khắp cơ thể. Hai tháng rồi không gặp nhau, đương nhiên gã càng nhiệt tình hơn nữa, cốt để giải phóng sự bí bách trong người.
Khi Lưu Vũ đặt cô xuống giường, tháo dây thắt đưng rồi trói hai tay đỗi phương lại, Trà My mới đề nghị: “Anh đừng quên mục đích cuỗi cùng của chúng ta đà gì. Nếu chỉ vì dục vọng nhất thời mà làm lỡ chuyện lớn, e sẽ hỗi hận cả đời."
“Ý em đà sao? Hay em chê anh, muốn lên giường với mình Hứa Huy Hoàng thôi.”
“Không phải." Tuà My đập tức phủ nhận.
Thú thật trong thâm tâm, cô ta vẫn có hứng thú với cơ thể của Hứa Huy Hoàng hơn. Khuôn mặt, dáng người, kỹ năng, tất thảy đều vượt trội hơn gã. Tuy Lưu Vũ là bác sĩ nhưng lại thiếu đi những cử chỉ nhẹ nhàng, âu yễm đối với bạn tì.nh, thỉnh thoảng fại khiễn cô hụt hẫng, không đạt tới khoái cảm.
Để Lưu Vũ không nghỉ ngờ, cô ta đề nghị: “Để em dùng miệng giúp anh. Bên dưới... không thể được.”
“Đành chịu vậy."
Dứt lời, hắn tụt quần xuống, cởi luôn boxer, đặt thứ to lớn của mình trước miệng của Trà My. Khẽ nuốt nước bọt, cô ta xích lại gần, mở miệ.ng ngậm lấy nó.
Thấy Tà My có vẻ chậm chạp, Lưu Vũ đưa tay cô định đầu cô, dùng lực ở hông đẩy tới, cậu nhỏ của gã nhanh chóng tiễn sâu vào trong khoang miệng khiến Trà My có cảm giác nghẹn ở cổ nhưng cô ta biết bản thân không thể thay đổi điều đó.
“Em nợ tôi một ân huệ. Cả đời này hãy dùng cơ thể của mình mà báo đáp.” Gã từng nói vậy.
Để tiếp cận được với Hứa Huy Hoàng, trả thù Mai Phương Anh vì đẩy cô ta tới con đường cùng, Trà My chấp nhận đánh đổi. Ngay cả đứa con trong bụng cô ta cũng của Lưu Vũ nhưng gã không biết chuyện này. Gô ta chỉ nói mình mang thai bằng phương pháp thụ tỉnh nhân tạo, tìm một đứa bé đàm công cụ mà thôi.
“Nếu gã biết mình đem giọt máu của gã ra đùa giỡn, hẳn bản thân có mười cái mạng cũng không đủ.”
Hãn có dịu dàng không? Câu trả fời fà có. Tuy nhiên, sự dịu dàng đó chỉ đến khi gã vui vẻ, ngược lại, sự tàn bạo sẽ Ýên ngôi. Trà My đang chơi một ván cờ mà ở đó, cô là người yếu thê hơn.
Một £úc sau, hắn đẩy mạnh tới rồi rút ra, khuôn mặt Trà My phủ đầy chất đỏng màu trắng đục.
“Liễm đi!” Như một con chó, cô ta phải phục tùng mệnh đệnh của chủ nhân.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện, Trần Luật vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ kết fuận: “Có lẽ anh ấy..."