Chương 81

“Có lẽ anh ấy sẽ hôn mê một thời gian do não bộ bị chấn thương khá nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm, chỉ cần cử người thay phiên tới chăm sóc là được.”

“Cảm ơn bác sĩ."

Tai nạn bất ngờ xảy đến, phía Cảnh sát không thể dự liệu được trước tình huống này nên công tác điều tra về cái chết của Trần Lam tạm thời hoãn lại, chờ tới khi có quyết định mới của cấp trên ban xuống.

Cánh cửa bật mở, Mai Phương Anh uể oải bước vào nhà. Khi cô xoay người lại định đóng cửa thì khuôn mặt của Hứa Huy Hoàng liền hiện lên.

“Anh... anh tới đây đàm gì?” Cô giật mình, mắt mở to vì ngạc nhiên rồi lắp bắp hỏi. Trương Đình Khải đi rồi, một mình cô sao có thể đỗi phó với hắn được đây? Không chuẩn bị trước, bản thân ở thế bị động, khó mà trở tay kịp.

“Tôi có chuyện muốn nói."

“Tôi không muỗn nghe.” Mai Phương Anh lạnh lùng đáp lời, dùng tay đóng mạnh cửa đại. Tuy nhiên, hắn nhanh hơn cô một bước, đã kịp dùng cơ thể mình chắn lại, ngang nhiên đi vào trong. “Trương Đình Khải không có ở nhà nhỉ? Cũng phải, giờ e là hắn... đang ở bên người khác rồi.”

“Anh đừng có ở đó mà nói bậy. Tôi không tin đâu.”

Tình cảm của cô và Trương Đình Khải vừa mới tốt đên một chút, không thể chỉ vì một câu nói của Hứa Huy Hoàng mà nghi ngờ đỗi phương được. Hơn ai hết, cô biết rằng người đàn ông mình yêu không phải là tuýp người tùy tiện, bất kỳ ai cũng có thể lên giường.

Ngả người trên ghế sofa, nhìn về phía Mai Phương Anh, hắn cười khẩy: “Em không tin tôi sao?”

“Chưa bao giờ tôi tin anh.”

“Thật không?”

Còn nhớ cách đây mấy tháng, khi hắn đề nghị bỏ đứa bé, cô do dự một chút rồi cũng đồng ý. Dù không đạt được mục đích ban đầu nhưng kết quả vẫn vậy, cô bị sảy thai. Nói không tin là nói dỗi, bởi vì trái tim cô đã từng yêu hắn hết mình, một cách vô cùng trọn vẹn.

“cm

Nhắc lại ký ức đau lòng, Mai Phương Anh khế cắn môi nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy thù hận.

Chuyện hôm đó cô vẫn chưa quên, đặc biệt là nỗi đau mất con, nỗi đau bị phản bội, bị lừa dỗi, bị người ta lừa gạt tình cảm, xem cô như một công cụ để giải tỏa nhu cầu.

“Tình yêu ư? Anh hoàn toàn không có tư cách nhắc đến nó."

Thở hắt ra một hơi, hắn đứng dậy, lây điện thoại ra cho cô xem. Trong màn hình lúc này là cảnh Trương Đình Khải đang cùng bồ và dì ngồi ăn vui vẻ với Hà Thu Hiền.

“Giờ thì em biết tôi không nói dối rồi chứ? Nhìn họ mà xem, haizz, chẳng khác nào là một gia đình cả.”

Cô biết người con gái đó. Theo như anh tường thuật, đó là vị hôn thê tương lai mà bỗ mẹ lựa chọn, tuy nhiên Trương Đình Khải hoàn toàn không có ý định kết hôn với cô ta.

“Nói xong chưa? Xong rồi thì cút đi cho tôi.”

“Khoan đã. Chuyện hay còn ở phía sau mà.”

Một lúc sau, bậc phụ huynh vội vã đi về, nhường đại không gian riêng tư cho Trương Đình Khải và Hà Thu Hiền. Cô thấy anh cười nói rất vui vẻ, còn chủ động tặng quà cho đỗi phương.

“Không! Không phải chứ?”

Từ khi xác định mỗi quan hệ với nhau, Trương Đình Khải còn chưa mua một bó hoa hay món quà nào tặng cô. Vậy mà bây giờ anh đại lén lút làm chuyện đó với Hà Thu Hiền. Dù muốn dù không, cô chẳng thể phủ nhận những gì mình đang nhìn thấy là thật.

Nụ cười trên môi chợt tắt, gương mặt tỗi sầm lại, Hứa Huy Hoàng nhân dịp đó đổ thêm dầu vào lửa:

“Hẫn đã phản bội rồi thì em cũng không nên chung tình làm gì. Hay là... chúng ta vui vẻ với nhau một chút đi."

Người ta thường bảo chỉ khi mất đi con người mới biết trân trọng. Do đó, khi Mai Phương Anh, người từng là tình nhân của hắn thuộc về một tên đàn ông khác, hắn mới cảm thấy khó chịu trong lòng. Để không vụt mắt cơ hội ngàn năm có một này, Hứa Huy Hoàng ôm chằm lấy cô, định giở trò nhân lúc chủ nhà đi vắng. Kết quả chưa đầy ba giây, một cái tát đã in lên mặt hắn.

“Bốp!”

Bàng hoàng bị phản công, hắn đứng hình, giương đôi mắt đỏ lau nhìn cô. Chưa dừng lại ở đó, Mai Phương Anh với tay lây bình bông trên bàn, đập vào đầu khiến hắn bất tỉnh nhân sự, nằm dài trên nền nhà.

“Hứa Huy Hoàng, anh đừng hòng lặp lại chuyện đó với tôi một lần nào nữa.”

Viện cớ là hắn ngã cầu thang, cô nhờ bảo vệ chung cư đưa người tới bệnh viện, còn mình thì đi tìm Trương Đình Khải để hỏi cho ra lẽ. Muốn biết anh đang đàm gì, cô lấy điện thoại của hắn đem theo bên mình.

Trên đường tới đó, đôi mắt cô cứ dán chặt vào màn hình, chăm chú theo dõi từng nhất cử nhất động của hai người họ. Đột nhiên màn hình chớp nháy rồi tắt hẳn.

“Hết pin."

“Bác tài, chạy nhanh chút nữa đi."

Cùng lúc đó, trong nhà hàng sang trọng, Hà Thu Hiền nâng ly mời Trương Đình Khải: “Anh Khải, em... em sắp đi rồi. Từ ngày mai chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Vậy nên...”

“Anh hiểu."

Ngửa cổ ra sau, Hà Thu Hiền uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Thêm vài ly nữa, cô gục tại bàn. Không còn cách nào khác, anh đành đưa cô lên tầng trên nghỉ ngơi tạm thời.

Cánh cửa vừa mở, Hà Thu Hiền liền ôm chằm đấy anh rồi thì thầm: “Anh Khải, em... em không muốn ở một mình ở đây đâu. Anh có thể... có thể..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện