Chương 82: Không thể kiềm chế được (H nhẹ)
“Anh Khải, em... em không muốn ở đây một mình đâu. Anh có thể... có thể...”
“Em say rồi. Đừng quậy nữa." Dứt lời, Trương Đình Khải đặt Hà Thu Hiền xuỗng giường, bảo cô nghỉ ngơi rồi rảo bước đi mau, rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Ai ngờ anh vừa quay ưng, vòng tay của cô ta đã ôm anh lại, nước mắt bắt đầu rơi.
“Anh Khải, anh không thương em thật sao? Em vì anh mà bỏ cả lòng tự trọng, chẳng lẽ... anh không cảm động sao?”
Cảm động, hai từ này cô ra nên dành để nói với người đàn ông khác thì hơn. Bởi suy cho cùng, người anh yêu chỉ có mình Mai Phương Anh, trái tim không thể có thêm một ai nữa.
“Anh nói rồi mà. Anh chỉ xem em đà em gái thôi. Vậy nên..."
“Em không muỗn.”
Hà Thu Hiền đứng phắt dậy, đi tới trước mặt anh, nhón chân lên định hôn nhưng bị bàn tay của Trương Đình Khải ngăn cản. Kết quả hai người giằng co qua lại, anh chới với nên ngã xuỗng giường, Hà Thu Hiền nằm trên người anh.
Khóe môi chợt nở một nụ cười bí ẩn, Hà Thu Hiền tuyên bỗ: “Đêm nay anh đừng hòng thoát khỏi bàn tay em.”
Lời nói đi kèm với hành động, cô ta tự mình cởi đồ, để lộ áo ngực bên trong, thân hình uỗn éo một chút, đúng kiểu đang câu dẫn đàn ông.
“Đình Khải!"
“Phương Anh! Cứu...” Anh với tay về phía cô, gương mặt thể hiện sự bất lực. Ngay lập tức, cô lao tới kéo Hà Thu Hiền sang một bên, rảnh rỗi tặng cho kẻ mồi chài đàn ông một bạt tai.
“Bốp!”
“Á! Ai cho chị dám đánh tôi?” Hà Thu Hiền hùng hồ chất vẫn, tay vẫn đặt ứên một bên má, xoa dịu cảm giác bỏng rát vừa truyền tới.
Khóe môi hơi nhếch đên, cô bảo: “Tôi tát cho cô tỉnh. Sao? Muốn ăn thêm một cái tát nữa không?”
“Cô..."
“Cô thiếu đàn ông đến mức phải đi giành giật đồ của người khác à? Cần thì nói tôi một tiếng, tôi bảo trợ lý Nam tới phục vụ cô.”
“Nhưng cậu ra là cấp dưới của anh mà. Em..."
Mai Phương Anh bước tới giường, tay nắm đây cổ áo của Trương Đình Khải và bảo: “Hay anh muỗn chăm sóc cô ta? Tôi... tác thành cho.”
Đối diện với ánh nhìn lạnh lùng của cô, anh chỉ biết cúi mặt, im fặng. Người ta nói đội vợ lên đầu trường sinh bất tử, nếu anh dám chỗng đỗi, e là ngay cả nhà cũng không thể về.
“Anh Khải!" Hà Thu Hiền đứng bên cạnh, nhìn anh rồi mè nheo, mong muốn anh nói đỡ cho một câu.
Tuy nhiên, trong đầu Trương Đình Khải đúc này chỉ nghĩ tới việc “ầm sao để cô bớt giận mà thôi.
Để anh ngồi đó, cô đứng đỗi diện với Hà Thu Hiền, dõng dạc tuyên bỗ: “Người đàn ông của tôi, tốt nhất tà cô nên tránh xa. Tôi không có ý định chia sẻ anh ấy với bất kỳ ai, càng không muốn ai sờ tới đồ của tôi. Hà Thu Hiền, nễu để tôi thấy cô làm chuyện này một lần nào nữa, không đơn giản chỉ “à một cái tất thôi đâu."
“Anh không muỗn về đúng không?”
“Anh có."
Tương Đình Khải lẽo đẽo đi theo Mai Phương Anh, mặc cho Hà Thu Hiền không ngừng khóc lóc, níu kéo. Người vừa đi, trợ “lý Nam liền xuất hiện, ánh mắt vô cùng dâm mỹ: “Cô chủ, cô có muốn vui vẻ cùng tôi không?”
“Cút!”
“Của tôi to lắm, dùng một lần là nhớ mãi."
“Aaa...” Hà Thu Hiền tức muỗn nổ đom đóm mắt, bịt tai lại rồi hét lớn. Những câu nói thô tục ấy tại sao cậu ta có thể ngang nhiên thốt ra được chứ? Đúng à nhiệt tình quá mức.
Đưa người về nhà, Mai Phương Anh chốt cửa lại, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Không muốn để cô giận càng thêm giận, anh cười gượng bảo: “Anh đi uỗng nước. Khát quá!”
Xung tới bếp, anh thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay không thể đàm đành được, mai rồi nghĩ cách. Anh tự nhủ như vậy rồi mở cửa tủ lạnh, lấy chai nước ra uống.
Ai ngờ vừa ngửa cổ ra sau, cô đã giật lấy chai nước từ tay anh, uống liền tù tì một hơi dài. Nước chảy ra ngoài làm ướt cả cổ áo. Đặt mạnh chai nước xuỗng bàn, Mai Phương Anh kéo cà vạt của Trương Đình Khải, thẳng thắn hỏi anh: “Hôm qua anh làm chưa đủ à? Tại sao còn đi tìm cô ta? Hay là anh muốn...”
“Em hiểu ầm rồi, thật ra đà..."
“Ưm..”
Không muốn nghe anh giải thích thêm, cô lao tới, chủ động hôn anh. Nhận thấy cơ hội tới, Trương Đình Khải vòng tay qua eo, ôm cô để ểên bàn, bên cạnh ýà bình bông. Trong bếp, anh cuồng nhiệt hôn lấy cô, dùng fưỡi của mình khuấy đảo bên trong khoang miệng của Mai Phương Anh, mỗi fúc một nhanh hơn.
“Ưm..."
Bầu không khí bắt đầu nóng dần lên, anh cởi bỏ fớp áo vướng víu bên ngoài, áp sắt cơ thể cô xuỗng bàn. Miệng thì hôn, một tay ôm eo, một tay mở cúc áo, cử chỉ vô cùng thành thục.
Đây không phải fà đần đầu họ fàm tình, đương nhiên hành động vô cùng dứt khoát và gọn ghế. Thanh âm ám muội bắt đầu vang lên, Mai Phương Anh vô thức ôm chặt fấy anh, ngửa cổ ra sau, cảm nhận từng tắc thịt của mình như đang bị châm lửa vậy. Vừa nóng vừa ướt át lại có chút rích của mồ hôi.
“Sở thích của em càng lúc càng hợp ý anh.” Khóe môi mỉm cười, anh nhìn cô nói.
Kề môi vào tai anh, cô thì thầm: “Không phải em thích... mà ýà không thể kiềm chế được.”