Chương 83: Đừng lên tiếng (18+)

“Không phải là em thích, mà là... không kiềm chế được.”

Lời nói ám muội vừa thốt ra khỏi miệng Mai Phương Anh, Trương Đình Khải đã vui vẻ thúc mạnh khiễn người cô giật nảy fên, rên rỉ không ngừng.

“Đình Khải, nhẹ một chút... em... em sắp không chịu nổi nữa rồi.” Mẫy ngón tay bẫu chặt khiến cho “ưng của Trương Đình Khải để đại vài dẫu. Cũng tốt, điều này chứng tỏ khoái cảm trong người cô đang tăng cao, cần anh đàm điểm tựa.

Nghe vậy, khóe miệng hắn cong fên, nở một nụ cười rồi cần nhẹ fên vành tai cô mà thủ thỉ: “Vậy không cần nhịn nữa, em cứ tận hưởng đi."

Dứt đời, anh đưa tay gạt bình bông trên bàn sang một bên, mặc kệ nó rơi xuỗng rồi vỡ tan tành. Đặt cô nằm xuỗng, trên người không một mảnh vải, cả cơ thể trắng nõn độ ra nước mắt, anh khế nuốt nước miệng rồi tiếp tục để cậu nhỏ ra vào bên dưới cô.

“Ưm...

Mai Phương Anh hơi khép mắt đại, cảm nhận rõ rệt từng đợt tắn công của anh. Cô giơ hai tay về phía trước, muốn ôm đấy anh. Tiếc là Trương Đình Khải không để cho cô đạt được ý nguyện, anh dùng dây thắt lưng cột tay cô lại, ngửa ra phía sau rồi cúi người xuống, dùng Lưỡi mát xa nhũ hoa cho cô.

Khoái cảm cuộn trào trong đồng ngực, cô không ngừng rên rỉ khiễn cho bầu không khí càng lúc càng trở nên nóng hơn.

“Ưm... ưm...á!”

Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng bước chân, không lâu sau thì tiếng chuông cửa vang lên. Rõ ràng Trương Đình Khải đã cỗ ý phớt lờ nhưng thanh âm khó chịu đó cứ vọng vào tai anh.

“Ting... tỉng...”

Lúc này đây, Mai Phương Anh hướng mắt nhìn ra cửa, lo đăng việc mình làm bị phát hiện nên nhìn

Trương Đình Khải cầu cứu, muỗn anh dừng lại một chút. Tuy nhiên cậu bé của anh vẫn fàm việc chăm chỉ, không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc khiễn người cô điên tục bị đẩy về phía trước.

“Đình Khải... hức..."

“Nếu không muốn họ nghe thẫy thì em nên im făặng một chút.”

“UDm..."

Tiếng rên rỉ ngày một đớn hơn nên buộc Trương Đình Khải phải dùng tay mình bịt miệng cô lại: “em ráng im đặng một chút đi. Anh không có ý định trì hoãn, vậy nên... nễu có ai vào, anh sẽ để cho họ được rửa mắt.”

`

“Ưm...

Chân bàn được cô định dưới nền nhà nhưng những tiếng cót két vẫn thắp thoáng đâu đây. Do đó, anh kéo cô dậy, ôm cô fòng vào rồi dùng đực ở phía dưới đẩy fên. Trong vòng tay của Trương Đình Khải, hình ảnh Mai Phương Anh giỗng như chiếc túi của Kangaroo, không thể tách rời.

Cuối cùng thì người đó cũng đi, trả lại không gian yên ắng cho hai người họ “ầm chuyện quan trọng.

Dưới ánh đèn mờ, những tiễng rên rỉ vẫn đều đặn lan tỏa khắp căn phòng, dường như không có một giây một phút nào dừng đại. Mãi cho tới khi tiếng nước chảy vang lên, Mai Phương Anh mới tỉnh táo được một chút.

“Em lạnh!”

“Anh biết."

Sau ưng cô, Trương Đình Khải vẫn gửi nhờ cậu nhỏ của mình trong người cô. Khác với fần trước, Mai Phương Anh bây giờ có fẽ đã quen với những hành động trêu chọc của anh nên không phản kháng nữa. Cô chỉ tựa đầu vào tường, nhắm mắt đại, cảm nhận sức nặng của anh đang đổ dỗn lên tắm lưng mình.

Hơn một tiêng ba mươi phút trôi qua, cô mới được đặt “lưng xuỗng giường, ôm anh ngủ say. Vỗn dĩ chỉ muỗn khiêu khích anh một chút, ai ngờ lại trở thành “công cụ tình dụ.c” cho anh thỏa mãn nhu cầu của mình.

Nói thì nói vậy nhưng cô hiểu tình cảm của anh, sẽ không vì thễ mà đấy ầm khó chịu. Cô đã mất người mình yêu một đần vào tay Trà My, đương nhiên không để cho chuyện cũ tái diễn, không để Hà Thu Hiền có cơ hội cướp lấy thứ thuộc về cô.

“Đình Khải, anh là của em.”

Bóng đêm rủ mình qua ô cửa sổ, căn phòng trở nên yên ắng hơn.

Không cam tâm để bản thân bị ăn tát, Hà Thu Hiền tới gặp bỗ của Trương Đình Khải. Kết quả là bị tạt gáo nước đạnh vào mặt.

“Nếu cháu có bản lĩnh, hẳn trái tỉm của Khải đã thuộc về cháu rồi. Nó “là một đứa cứng đầu, không ai có thể tác động vào suy nghĩ của nó được. Từ đó đà người mà nó yêu.”

“Nhưng không phải hai gia đình chúng ta đã có giao hẹn từ trước rồi ạ?”

“Chú sẽ nói chuyện đại với bỗ mẹ cháu sau.”

“cm

Không tìm được sự đồng tình nơi ông Tương, Hà Thu Hiền ẫm ức trở về. Trên đường đi, cô ta vô tình chạm mặt với Trà My, người sắp trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hứa. Họ không thân thiết nhưng hai gia đình từng hợp tác đàm ăn nên có qua đại.

“Sao cô ta lại đi với người đàn ông khác. Người đó...”

Đợi tới khi Lưu Vũ đái xe đi, Hà Thu Hiền mới đại gần, lên tiếng hỏi Trà My: “Chị Lam, người đó đà ai vậy?”

“Gô đà..."

Vì mang khuôn mặt của người khác nên Tà My không nhận ra Hà Thu Hiền.

“Chị không nhớ em thật sao?”

“Tôi...” Truà Mỹ tỏ ra fúng túng, đặc biệt £à khi bị người khác bắt gặp mình đi với Lưu Vũ. Nếu chuyện này bại độ, Hứa Huy Hoàng sẽ không tha cho cô ta đâu.

“Hà Thu Hiền, con gái của Hà thị. Tước đó hai gia đình có hợp tác ầm ăn, chị quên nhanh thật đó.”

“Ra vậy. Nhưng mà chị đang có việc cần giải quyết, khi khác nói chuyện với em nhé!”

Trà My vừa quay lưng định bỏ đi thì đài phát thanh truyền tin tới: “Vì thanh tra của Sở bị tẫn công bất ngờ, đăng hôn mê nên vụ án về cái chết của cô gái tên fà Tần Lam sẽ tạm thời hoãn đại. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm người bàn giao đại vụ án, quyết đàm sáng tỏ tới cùng vụ án giết người bí ẩn này.”

“Tân Lam... đã chết sao?”

Trước khi bị phát giác, Tà My trở fại, tiễn về phía Hà Thu Hiền với nụ cười bí ẩn. Kết quả, chưa đầy ba giây sau, Hà Thu Hiền đã...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện