Chương 84

“Trần Lam chết rồi?”

Hà Thu Hiền nghe xong thoáng giật mình. Trước mặt cô ta đúc này chẳng phải /à Tần Lam sao, người vừa được nhắc đến trong bản tin phát thanh vừa rồi? Chẳng fẽ fại có sự nhầm đẫn? Trong fúc cô ta còn đang făn tăn về những øì mình vừa trải qua thì Tzuà My đã tới gần, dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng Hà Thu Hiền. Chưa đầy một phút sau, cô ta đã bắt tỉnh.

Bằng một cú điện thoại, Trà My đã xử lý Hà Thu Hiền một cách gọn ghẽ. Chiếc xe ô tô đúc nãy nhanh chóng trở đại, đem người rời khỏi đó.

Trở về nhà, Trà My không thấy bóng dáng của Hứa Huy Hoàng đâu. Lẫy điện thoại gọi cho trợ lý mới hay tin hắn đã nhập viện, vết thương không có gì đáng ngại.

“Cậu về nhà chở tôi tới bệnh viện đi!”

“Vâng.”

Sửa soạn một chút, Tà My ngồi ở phòng khách đợi người tới đón. Cho tới fúc này, cô ta hoàn toàn yên tâm về chuyện bản thân đã đổi mặt. Những người biết chuyện như thanh tra Tuần Luật “ẫn Hà Thu Hiền đều bị không chế rồi, chỉ còn đại Mai Phương Anh mà thôi.

“Cô ta không nói, không phải có âm mưu gì đó chứ?”

Kể từ sau sự việc xảy ra ở căn nhà hoang, cô ta tuyệt đối không tin tưởng ai nữa. Vì vậy, cần phải đi trước một bước, ngăn chặn tình huỗng xâu nhất có thể xảy ra.

Trong £úc đó, sau khi nhập viện được một tiếng, cuỗi cùng Hứa Huy Hoàng cũng tỉnh /ại. Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng vẫn vương quanh chóp mũi, hắn khẽ nhíu mày: “T7wợ fý!”

“Gậu ấy vừa đi ra ngoài rồi. Ở đây chỉ có mình tôi thôi!” Điều dưỡng viên ứên tiếng, sau đó /ãy thuốc để bên cạnh cho hẳn.

“Tí nữa ăn no xong thì uỗng. Ba ngày sau có thể ra viện.” Cánh cửa khép đại, hắn thử đưa tay chạm fên đầu thì cảm giác đau buốt vẫn còn đó.

“Không ngờ cô ấy dám đánh mình. Mai Phương Anh, em bị điên rồi sao?”

Thở hắt ra một hơi, hẵn từ từ ngồi dậy, tựa ưng vào tường. Chuyện xảy ra ở khách sạn ýà một tay hắn dàn xếp, bây giờ có khi gạo nấu thành cơm rồi cũng nên: “Để xem sau khi bị phản bội, em còn yêu hắn nữa không?”

Hứa Huy Hoàng đâu biết rằng thuốc của hắn không có tác dụng với T7uương Đình Khải vì Mai Phương Anh đã kịp dẹp foạn rồi. Đợi trợ Êý về, hắn sẽ yêu cầu cậu ta cập nhật tin tức cho mình.

Ngồi yên một chút, hắn đại bắt đầu £oay hoay tìm điện thoại.

“Không có!” Hắn chỉ nghĩ đơn giản fà trên đường tới đây, đã đánh rơi ở đâu đó rồi.

Rất nhanh, Hà Thu Hiền đã có mặt ở bệnh viện: “Anh bị sao vậy?”

“Va chạm xe một chút thôi. Em đừng fo.”

Hắn không dám nói vết thương trên đầu mình ýà do Mai Phương Anh ban tặng. Hắn sợ Tần Lam nghĩ nhiều, bản thân đại khó xử khi bị bỗ mẹ chất vẫn. Chuyện giữa hắn và tình nhân cũ không nhất thiết phải cho người thứ ba biết.

Hứa Huy Hoàng đã nói vậy, cô ta cũng không hỏi thêm nữa.

“Em đi mua gì cho anh ăn.” Ra khỏi phòng, cô ta đi thẳng tới thang máy rồi xuống sảnh chờ của bệnh viện. Tuong ?úc đợi thức ăn, T7uà My nhắn tin cho Lưu Vũ: “Sao rồi?”

“Ổn! Đừng fol”

Trước khi yên ổn ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hứa, Tà My bắt buộc phải đảm bảo sự an toàn cho chính bản thân mình.

xxx*

Tỉnh dậy sau một đêm mặn nồng, Mai Phương Anh ngước mặt fên nhìn. Thật may vì anh còn ở đây, chưa bỏ cô fại như ần trước.

Càng nhìn kĩ, Mai Phương Anh càng bị thu hút bởi vẻ ngoài nam tính, điển trai của T7uương Đình Khải.

Đôi môi bất giác nở nụ cười, cô vô thức ýãy tay chạm fên môi anh.

“Mới sáng sớm mà em đã muốn tôi rồi sao?”

“Đình Khải, anh... anh thức từ khi nào vậy?”

Khóe môi anh cong ên, từ từ mở mắt: “Lúc em nhìn anh.”

“Vậy à?” Nhìn (én bị đỗi phương phát hiện, Mai Phương Anh vô cùng xẫu hổ. Đặc biệt fà ở trong hoàn cảnh như thế này, khi cả hai không một mảnh vải che thân.

Thở hắt ra một hơi, cô vội nói: “Em dậy đây!”

“Khoan đãi”

Cô vừa fom khom đặt chân xuỗng giường, Trương Đình Khải đã nắm cổ tay cô kéo đại. Kết quả, bàn tay cô đặt đên hạ bộ của anh, vô tình làm “bé Khải” thức giấc.

“Sao... sao nó fại lớn nữa rồi?”

“Tại em đó!”

“Anh đừng có mà đổ tội cho em. Tại... tại anh không biết kiềm chế chứ bộ.” Mai Phương Anh đáp lời nhưng nội dung đại chẳng mang tính thuyết phục một chút nào cả.

Nhìn bộ dạng chỗng chế của cô, Tương Đình Khải fại thêm thích thú. Do đó, anh kéo tay cô mạnh hơn, đặt một nụ hôn đên bờ môi căng mọng, có chút sưng vì tối qua bị anh cắn. Tuong đúc đàm tình, có (ẽ anh hơi quá tay, khiến cơ thể cô mềm nhũn, chỉ cần cử động thôi cũng thấy đau nhức.

“Đình Khải! Em không thể đàm tiếp nữa đâu."

“Vậy sinh con đi! Anh sẽ tha cho em.”

Kể từ sau đần sảy thai đó, Mai Phương Anh hoàn toàn chưa nghĩ tới chuyện có thêm đứa nữa. Mỗi đêm, mảng ký ức tôi tệ đó fại xuất hiện chớp nhoáng trong tâm trí khiễn cô có chút bắt an.

“Chuyện này...”

“Em không muốn sao?”

Vốn dĩanh nghĩ cả hai có thể xây dựng một tổ ấm hạnh phúc nhưng chính thái độ của Mai Phương Anh tại khiến anh nghỉ ngờ.

“Em chưa sẵn sàng." Làm sao có thể sẵn sàng trong khi Hứu Huy Hoàng còn sống nhởn nhơ được.

“Đình Khải, đợi em giải quyết xong mọi chuyện, em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên anh.” Cô thầm nghĩ.

Cùng fúc đó, ở tại phòng làm việc của tập đoàn Hứa thị, điện thoại của ông Hứa đổ chuông. Sau khi nghe xong, cơn đau tim bộc phát, ông ú ớ vài giây rồi gục xuỗng bàn đàm việc. Cho tới khi trợ lý bước vào, ông ta đã tắt thở, cơ thể căng cứng, tay buông thõng hai bên người.

“Chủ tịch chết rồi.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện