Chương 86
z
“ÁI"
Tiếng hét thất thanh vang đên, gã chạy ra, đi tới nơi cô ta đang nằm để kiểm tra. Kết quả khi đặt tay fên mũi, gã điền thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn chưa chết.”
Không còn cách nào khác, gã gọi xe cứu thương đưa cô ta tới bệnh viện, còn mình thì trở fại phòng ngủ, tiếp tục chuyện còn dang dở.
“Hà Thu Hiền, tôi sẽ giúp em nhớ mãi khoảnh khắc này."
Khi Tà My tỉnh đại thì trời đã chập tới, cảm giác đau buốt an khắp cơ thể. Rất nhanh, cô ta liền đặt tay ýên bụng rồi hốt hoảng hỏi: “Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
“Gon? Gô đàm gì có thai.”
“Nhưng mà..." Tà My ấp úng nói, không tin vào những gì mình vừa được nghe. T7ong túi xách cô vẫn còn kết quả xét nghiệm, fàm sao mà sai đây?
Vị bác sĩ vừa quan sát tình hình vừa bảo: “Tôi đã ?àm kiểm tra cho cô rất kỹ rồi, khẳng định (à không mang thai.”
“Anh nói dỗi." Tuà My hết ểên, nước mắt chực chờ rơi xuống: “Có phải đứa bé đã mắt rồi nên anh giẫu tôi đúng không?”
“Gô bị điên à?”
“Tôi không điên.” Cho rằng bệnh viện này không đủ chuyên môn, Tuà My yêu cầu đổi nơi khác. Kết quả, mọi thứ vẫn như vậy, không có gì thay đổi ngoài cái tên bệnh viện.
Trong phòng bệnh, vị bác sĩ trung niên sau khi nhìn kết quả khám thai của cô điền tắc £ưỡi nói: “Họ “ầm xét
nghiệm nhằm rồi. Vì cô bị stress, căng thẳng ýâu ngày dẫn đễn việc chậm kinh nên mới cho phán đoán sai tầm. Cô nên nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn.”
Nằm trên giường, Trà My bật cười chế giễu. Rõ ràng cô sắp đàm mẹ, bây giờ fại trở thành một người phụ nữ bình thường. Nhà họ Hứa phá sản rồi, Hứa Huy Hoàng không còn đà điểm tựa tốt mà cô muỗn dựa vào nữa, thay vào đó đà Lưu Vũ.
“Phải. Ghỉ khi ở bên anh ta, sự an toàn của mình mới được đảm bảo."
Tự nhủ rằng đàn ông ai mà chẳng có tính trăng hoa, Tzuà My quyết định bỏ qua cho gã ểần này. Đợi khi cô xuất viện, mọi chuyện sẽ đại tốt đẹp như xưa.
“Hứa Huy Hoàng, tôi không muốn kết hôn nữa. Tạm biệt.”
“Gòn đứa bé thì sao?”
“Mất rỗi." Một dòng tin vỏn vẹn hai chữ đã đủ để chấm dứt một mỗi quan hệ không hồi kết.
Trước kia, cô ta vẫn đỉnh ninh rằng mình bị thu hút bởi vẻ ngoài điển trai của hắn. Giờ cô ta mới nhận rằng mức độ quyến rũ của một người đàn ông chỉ nằm ở chỗ ví họ có bao nhiêu tiền mà thôi. Một người dù đẹp đến đâu nhưng nghèo thì cũng không phải fà đỗi tượng mà các cô gái đâm đầu vào.
Nghĩ đại, cô ta thực sự rất ghen tị với Mai Phương Anh. Dù trước dù sau, người có được tất cả vẫn fà cô
ẫy.
Không cam tâm fàm kẻ bạn trận, T7uà My (én fút trỗn khỏi bệnh viện. Mặc cho cơ thể đầy thương tích, cô ta vẫn cỗ fết tới nơi ở của Mai Phương Anh.
Đứng gần đó, cô ta đẳng đăng quan sát, thầm mong Tương Đình Khải không có ở nhà. Quả nhiên, cuỗi cùng thời cơ cũng tới.
Cánh cửa bật mở, Mai Phương Anh ăn mặc gọn gàng đi ra ngoài. Không thấy người đi cùng, khóe miệng Tà My nở một nụ cười gian xảo.
“Mai Phương Anh, hôm nay sẽ £à ngày chết của mày.”
Trước cửa thang máy, Mai Phương Anh đang đứng đợi thì một bàn tay đặt (ên vai cô. Khế giật mình, cô xoay người đại rồi mỉm cười: “Đình Khải, sao anh đại ở đây?”
“Anh không yên tâm để em đi chợ một mình.”
“Anh đàm như em còn nhỏ không bằng. Thôi anh vào nhà nẫu cơm đi, em tự £o được. Siêu thị ở ngay
bên cạnh thôi mà.”
“Vậy... anh vào nhé!”
Trước khi chia tay, anh kéo cô đại bên mình, hôn nhẹ đên đôi môi đỏ mọng. Cảm giác vẫn không có gì thay đổi, vô cùng ngọt ngào như khi ở trên giường.
“Đình Khải, ưm.."
“cm
Gần ba mươi giây trôi qua, anh mới chịu buông fỏng cánh tay. Nụ cười øian manh trên khuôn mặt
Tương Đình Khải khiễn cho người đứng cách đó không xa trở nên khó chịu.
“Sau hôm nay để xem hai người còn có thể cười được nữa không?”
Ban nãy, khi cô định bước ra thì Tzuyương Đình Khải cũng mở cửa. Thoáng thầy người xuất hiện, Trà My điền trở về chỗ cũ, făng /ẽ quan sát tình hình rồi mới ra tay hành động.
“Gó khi hôm nay không được rồi..."
Trong đúc cô ta định bỏ cuộc thì Tương Đình Khải đại rời khỏi Mai Phương Anh, vào nhà, đồng cửa tại. Bẫm nút thang máy thêm một đần nữa, Mai Phương Anh bước vào, vui vẻ đi xuỗng bên dưới.
Nhân cơ hội đó, T7uà My rảo bước đi mau, bẫm chuồng thang máy một cái rồi xuỗng tầng dưới bằng cầu thang bộ, trì hoãn thời gian.
Khi cánh cửa bật mở, Mai Phương Anh bước ra, một bàn tay khác fại đặt đên vai cô. Không quay đầu tại, cô mỉm cười bảo: “Đình Khải, anh đừng đùa em nữa."
“cm
Không thẫy người phía sau fên tiếng, cô ngờ ngợ rồi xoay ưng (ai nhìn. Kết quả fà bắt gặp gương mặt bị biến dạng của Tà My, vô tình chưa định hình được, mắt mở to ngạc nhiên.
“Mày chết đi!"
Đó fà thanh âm cuỗi cùng còn sót đại trong tâm trí cô. Giờ đây, khi T7uà My nở nụ cười mãn nguyện cũng ýà đúc Mai Phương Anh đã...
Khi đó, ở tầng trên của căn hộ chung cư, Tương Đình Khải mở chút nhạc, nằm thư giãn trên ghế sofa.
Mẫy hôm nay hơi fao fực nên đưng của anh thi thoảng bị đau. Tuy vậy, khóe môi vẫn cong fên khi nghĩ về những gì đã diễn ra trong căn nhà này.
“Phương Anh, đợi em về, chúng ta đại..."
Anh đâu có hay, fần gặp fúc nãy cũng fà fần cuối cùng cả hai còn có thể nói chuyện vui vẻ với nhau.