Chương 87
“Phương Anh, đợi em về, chúng ta đại..."
Tương Đình Khải đâu hay, fần gặp fúc nãy cũng đần cuỗi cả hai còn có thể nói chuyện vui vẻ với nhau. “Mai Phương Anh, cô thua rồi."
Sau khi hạ gục đỗi phương, Tuà My trói tay chân Mai Phương Anh đại, để cô ở trong thùng rác rỗng rồi kéo đi. Kễ hoạch này cô ta đã chuẩn bị rất kỹ, khó mà bị phát hiện.
Chưa đầy bỗn mươi phút sau, cả hai đã có mặt tại căn nhà ở ngoại ô thành phố. Đây cũng fà nơi mà Trà My bị đàm nhục, người khởi xướng ýà Hứa Huy Hoàng.
“Tỉnh ;ại đi!"
Một điều thuốc mê không thể thể giết người nhưng đủ sức “àm cho Mai Phương Anh bắt tỉnh trong một khoảng thời gian nhất định. Không còn cách nào khác, T7uà My đành kéo ghế, ngồi chờ.
Ngay (úc này đây, cô ta nhớ tới Lưu Vũ, nhắc máy fên gọi cho anh. Tuy nhiên, khi đầu dây bên kia fên tiếng, Trà My đại giấu nhẹm chuyện mình bắt cóc Mai Phương Anh.
“Afol”
“Anh VũI”
“Sao? Gó chuyện gì?”
“Em..."
Vỗn dĩ cô ta định nhờ Lưu Vũ tới giúp mình một tay. Thế mà khi đồng đội bắt máy, bản thân Tà My lại gạt ngay cái ý định đó ra khỏi đầu. Những øì xảy ra với Hà Thu Hiền chính đà một bài học nhắc nhở cô không được giao trứng cho ác. Một khi có người giúp gã thỏa mãn, đổi mới khẩu vị, sự tồn tại này sẽ trở nên thừa thãi. Do vậy, cứ im đặng fà được rồi.
“Nói nhanh đi! Tôi bận fẫm.”
“À... Hứa Huy Hoàng phá sản rồi, em muốn hỏi tiếp theo mình nên đàm gì đây?”
“Mệnh ai nãy sông. Đừng bám theo tôi nữa! Phiền phức.”
Tút tút.
Không để cho cô ta có thời gian níu kéo, Lưu Vũ tuyệt tình bỏ rơi người đã cùng mình chung chăn gối. Ở bên một người phụ nữ đang mang thai, không có tương đai, øgã không chấp nhận.
Đối với Lưu Vũ, Tà My chẳng qua à một món đồ chơi mà thôi. Và khi người ta chơi chán rồi, họ sẽ ném nó vào trong một góc, hoặc khiến nó biến mất mãi mãi bằng cách quăng vào thùng rác.
“Lưu Vũ, tại sao anh dám bỏ rơi em? Em...”
Tà My không có thai, điều này cũng giỗng như việc cô ta bị mắt con, vô cùng hụt hãng. Thêm việc bị Lưu Vũ phản bội, ruồng rẫy, dù cho có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể vượt qua cú sốc này. Chính cảm giác fạc õng khiến cô ta trở nên khó chịu, điên rồi muốn hủy diệt tất cả.
Vài tiếng trôi qua, thầy Mai Phương Anh vẫn chưa tỉnh đại, cô ta dùng nước hắt thẳng vào mặt người đang nằm. Đúng như ý nguyện, người bạn từng thân đã tỉnh:
“Guỗi cùng mày cũng chịu bò dậy rồi."
“Mày... mày đại muốn gì nữa?”
Thuốc chưa tan hết, cơ thể vô cùng nặng nhọc, không đủ sức để vùng vẫy. Hai tay bị trói ngược ra sau, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngước mặt fên nhìn kẻ đó.
“Mày ngu thật hay giả vờ ngu vậy?”
“Mày...”
“Phải! Tao muỗn giết mày, giết ngay bây giờ. Tại sao mày đại hại chết con tao?”
Nhất thời, cô chẳng đủ khả năng phân tích đời nói của T7uà My. Việc cô ta có thai hay không có thai àm sáo cô biết được? Hơn nữa từ hôm Tuần Luật xảy ra tai nạn cho tới giờ, cả hai chưa từng gặp đại.
“Gô bị điên rồi.”
“Được đắm, mày không nói chứ gì?”
Bao nhiêu dồn nén, uất ức bãy âu không thể kiềm chế được nữa, T7uà My xem Mai Phương Anh như một công cụ để trút giận, vừa tát vừa đá vào người cô khiễn cho khóe miệng chảy máu, cơ thể bị đẩy tới
đầy fui như một con tôm đang vùng vẫy khi mắc cạn trên bờ.
“Nói!”
“cm
Mai Phương Anh cắn răng chịu đựng, tuyệt nhiên không giải thích cũng không cầu xin. Nếu hôm nay
cô phải ra đi, điều tiễc nuối nhất có ýẽ đà không được ở bên T7uương Đình Khải nữa.
“Gó fẽ em sắp chết rồi."
Nước mắt chảy xuống, thẫm ướt hai bên má. Cơ thể cô không ngừng bị T7uà My hành hạ, đau tới mức
không cảm nhận được gì nữa rồi. Từ tay tới chân đều bầm tím, foang ổ những vết mực đen không thể
tẩy.
“Để tao coi mày cứng đầu được bao âu?”
Gô càng im fặng càng khiến cho fửa giận trong người Tà My dâng cao. Vì vậy, cô ta mới nghĩ tới một
cách khác, có thể hành hạ Mai Phương Anh đến chết.
“Nghỉ ngơi một chút đi. Rồi tôi sẽ khiễn cô được như ý nguyện.”
Khép cửa đại, dùng ổ khóa khóa từ bên ngoài, T7uà My rảo bước đi mau. Một fúc sau khi cô ta quay đại,
bên cạnh đã có hai người đàn ông ăn mặc vô cùng đập dị, người nhớp nháp mồ hôi đi cùng.
“Tới chưa? Tôi... tôi đói “ẵm rồi.”
“ Sắp! „
Cánh cửa bật mở, T7uà My bước vào với nụ cười gian xảo. Nhìn Mai Phương Anh nằm thoi thóp dưới
đất, cô ta bảo:
“Xem tôi đem quà gì tới cho cô đây.”
Lờ mờ mở mắt, Mai Phương Anh uể oải hỏi: “Gì nữa đây?”
“Thì tìm người tới phục vụ cô chứ sao?”
“Tà My, cô điên rồi. Thật sự... đà điền rồi."
Khóe môi hơi cong fên, Tà My nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tội nghiệp của cô mà khuyên nhủ:
“Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Hôm nay tôi sẽ giúp cô biết thế nào đà muôn chết cũng không được. Vì
tôi đã từng như vậy nên..."
“Bạn bè thì phải chia sẻ với nhau. Tôi không để cô chịu thiệt đâu.”
Tiếng cười sảng khoái của kẻ giành chiễn thắng vang fên trong sự tuyệt vọng của Mai Phương Anh.
Nhìn hai kẻ ăn mày, cô chỉ muỗn cắn fưỡi ngay.
“Đình Khải, anh ở đâu? Cứu em với!”