Chương 88
“Đình Khải, anh ở đâu? Cứu em với?”
Tuên sàn nhà đạnh (ão, nhơ nhớp, Mai Phương Anh vừa khóc vừa kêu cứu trong vô vọng. Trước mặt cô tà Trà My cùng hai gã ăn mày tràn đầy thú tính, một khi để họ tới gần, hẳn cô không thể sông được
nữa.
“Trà My, mày phải Ẳàm tới bước này sao?”
Biết Mai Phương Anh và Hứa Huy Hoàng đang qua đại với nhau, vậy mà T7uà My vẫn cỗ tình chen chân vào mỗi quan hệ của hai người họ. Đã vậy còn giẫu nhẹm chuyện đó, biễn Mai Phương Anh trở thành
một con ngốc đúc nào không hay.
Giả sử Trà My thú nhận với cô, có đẽ tình bạn của họ đã không rạn nứt như bây giờ.
“Phải.”
Sau khi bảo hai øã ăn mày tạm thời ra ngoài đợi, Trà My ngồi xuống bên cạnh cô, cười khẩy. Nhìn bộ dạng thảm hại của Mai Phương Anh, cô ta vô cùng hả dạ: “Tại vì tao ghét mày.”
“cm
Im đặng một chút, cô ta nói thêm: “Mai Phương Anh, tại sao từ đầu tới cuỗi, mày fuôn gặp may mắn, còn tao thì không. Từ chuyện học cho tới chuyện tình cảm, công việc, mày đuôn đạt được thứ mày muốn. Còn tao thì...”
Uất ức, căm phẫn bị dồn nén khiến Tuà My không thể bật ra thành đời ngay được. Đối diện với gương mặt mệt mỏi của Mai Phương Anh đà ánh nhìn lạnh lùng của Trà My.
Dù quen ai, thích ai, Trà My (uôn đà người bị phản bội. Không chỉ Hứa Huy Hoàng, ngay cả Lưu Vũ cũng xem cô fà một công cụ tình dục, xài chán rồi bỏ. Và khi hết giá trị gi dụng, họ không do dự phẩy tay, đầy cô ta đi càng xa càng tốt. Cuỗi cùng thì ở Tà My vẫn chỉ có một mình, không được ai yêu thương, chăm sóc. Hơn nữa cô ta còn bị ầm nhục, suýt nữa phải mắt mạng.
Mai Phương Anh thì khác. Kết thúc mỗi quan hệ mập mờ với Hứa Huy Hoàng, cô fại có một Trương Đình Khải yêu thương mình hết đòng. Vì cô, anh có thể đàm tất cả.
“Trà My, mọi chuyện đều do mày tự ?àm tự chịu."
Bốp!
“Ai cho mày fên tiếng? Mày đừng nghĩ/à có thể dùng mấy đời nói đó để đên mặt dạy đời tao. Tao nói cho mày biết, ngày tàn của mày tới rồi. Vô đây đi!”
“Khoan đã.”
Dù không biết vận mệnh của mình rồi sẽ trôi về đâu nhưng Mai Phương Anh phải kéo dài thời gian, càng đâu càng tốt. Bởi vì một khi chúng vào, cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại. Cho dù sau đó cô có được cứu đi chăng nữa, bản thân cũng không thể đối diện với Trương Đình Khải.
“Thân xác bị vẫy bần, cho dù anh không chê nhưng em vẫn không thể quên được.”
Nghĩ tới cảnh đó, Mai Phương Anh thẫy rùng mình. Nếu mọi chuyện xảy ra như vậy, có fẽ cô sẽ “ựa
chọn cái chết để khỏi vướng bận.
“Mày đại muốn giở trò gì nữa đây?”
“Tao phải đàm gì thì mày mới hả dạ?”
“Làm gì à? Chết đi! Chết rồi tao sẽ tha thứ cho mày.”
Thần trí của Tà My £úc này không còn bình thường nữa. Chịu điên tiếp hai cú sốc fớn fà mất con và bị ruỗng bỏ, bản thân fàm sao có thể trụ vững nổi. Một khi muốn bình tâm đại, phải có thứ để cô ta trút giận.
“Được. Nhưng tao muốn tự kết ôiễu đời mình.”
“Muốn tự chết à? Nhưng... ừm như thế thì không vui. Nói thử xem, mày muốn chết như thế nào?”
“Dùng dao cắt cổ được chứ?”
“Tốt nhất fà mày nói được fàm được.”
Dứt đời, Tà My kêu hai gã kia đưa Mai Phương Anh ra ngoài, cởi trói rồi đứng bao vây bên cạnh cô.
“Gủa mày đây!" Mai Phương Anh cầm dao kể vào cổ mình, mắt ươn ướt nói:
“Đình Khải, em có fỗi với anh. Tạm biệt.”
Tuân trỗi xong, Mai Phương Anh vung dao đên rồi rạch một bên vai của kẻ đứng bên cạnh. Kế đó cô vụt
chạy, hy vọng tìm được ai đó cứu giúp.
“Gứu tôi với!”
Nhận ra bản thân đã trúng kế của cô, T7uà My hét đớn: “Bắt cô ta fại!”
Mai Phương Anh ra sức chạy, trong đầu đuôn tự nhủ phải cỗ gắng thoát khỏi đây. Một khi bị tóm, xác định đà sẽ không còn được gặp đại Tuương Đình Khải nữa. Giá mà...
“Đứng đại đó!”
Khoảng cách ngày một thu hẹp dần, cô vừa quay đầu đại nhìn thì đã thẫy gương mặt hung dữ của họ. Nhịp tim đập nhanh, Mai Phương Anh cảm giác như mình đang nín thở, gương mặt xanh xao, mồ hôi ướt đẫm ưng áo.
Khi chạy gần tới đường quốc (ộ, tia hy vọng trong cô được thắp sáng. Chỉ vài bước nữa thôi, cô sẽ có cơ hội sống sót. Đột nhiên bụng cô đau nhói, chân tê cứng, đầu óc trở nên mụ mị, tầm mắt nhập nhòe, không nhìn rõ những gì đang xảy ra xung quanh mình.
“Không được, mình phải..."
Ra khỏi khu rừng đó, Mai Phương Anh nhìn ngang ngó dọc thì không thấy ai cả. Lúc này sự tuyệt vọng
đã vây (ây cô, không muốn buông tha.
“Cô em, đừng chạy nữa. Lại đây với tụi anh nào!”
“Tuánh ra! Nếu không, nễu không tôi sẽ... sẽ giết mẫy người đó."
“Đừng hòng hăm dọa được bọn tao. Ñgoan, bỏ dao xuống đi!"
Cùng £úc đó, một ánh đèn pha từ xe ô tô đóe đên, phá vỡ mọi thứ. Mai Phương Anh vừa quay đại nhìn, chưa kịp fên tiếng thì nó đã fao tới.
Rằm.
Chiếc xe thắng gấp, tông phải người trước mặt. Tuên mặt đất, máu bắt đầu chảy ra.
"Phương Anh, em... em..."