Chương 89

Rằm.

Chiếc xe fao tới, fập tức tông vào kẻ đứng đối diện. Hắn ngã xuỗng, còn Mai Phương Anh thì sợ đến ngất đi. Khoảng cách gần trong gang tắc, tim cô muốn nhảy ra ngoài, cảm giác vô cùng đáng sợ.

“Phương Anh, em... em không sao chứ?”

Để bọn họ cho cấp dưới xử đý, Tương Đình Khải đưa cô tới bệnh viện đàm kiểm tra.

Chỗ đó cách bệnh viện trung ương khá xa, anh vô cùng sốt ruột, chốc chốc fại nhìn qua gương chiếu hậu coi cô có chuyện øì không. Nếu không phải anh đo (ng, vội vã đi tìm thì có ?ẽ bây giờ Mai Phương

Anh chỉ còn fại một cơ thể đầy thương tích.

“Phương Anh, em tuyệt đỗi không được xảy ra chuyện gì.”

Cứ nghĩ tới cảnh cô bị bọn chúng tra tẫn, giày vò, máu trong người Tuương Đình Khải đại sôi đên sùng sục. Đợi sau khi fo cho cô xong, anh sẽ quay sang trả thù bọn bắt cóc. Tóm được người rồi, T7rương Đình Khải ắt sẽ trút giận cho cô.

Vừa tới bệnh viện, Trương Đình Khải ôm cô vào trong phòng cấp cứu.

“Anh không thể vào được. Cứ đợi ở đây.”

Anh muốn ở bên cạnh cô, muốn quan sát cô từng fi từng tí. Tuy nhiên, bệnh viện có quy định của bệnh viện, không thể nào ?àm khác được.

Ngồi trên băng ghế trải dài, Tương Đình Khải hơi ngả người về phía trước. Cách đó không xa, một dáng người quen thuộc đang tới gần, nhìn chằm chằm vào T7uương Đình Khải.

“Xin chào!”

Ngước mắt fên nhìn, Tương Đình Khải khế nhíu mày, sau đó cũng nhận ra người quen này: “Thanh tra Tuần, sao anh đại ở đây?”

“Tôi bị tai nạn giao thông. Anh thì sao?”

“Bạn gái tôi bị bắt cóc."

Bản năng của người đàm cảnh sát trỗi dậy, Tuần Luật hỏi thăm tình hình của Mai Phương Anh. Đúng như anh ta dự đoán, cái chết của Tần Lam rất khác thường. Dường như ẩn sau thi thể ấy “à một bí mật mà kẻ đứng trong bóng tôi không muốn ai biết.

“Tôi sẽ “ưu ý chuyện này. Giờ tôi có việc phải đi ngay, hẹn gặp anh sau.”

Trần Luật trở về phòng bệnh của mình, thay một bộ đồ khác rồi cùng cấp dưới xuất viện. Tuy bác sĩ nói anh ta cần phải nghỉ ngơi thêm một tuần nhưng có vẻ Tuần Luật không có ý định tuân theo.

Ở trên giường bệnh mấy ngày, không được cử động tay chân, Tuần Luật cảm giác mình giống như một người tàn phế vậy. Giờ anh tỉnh rồi, cần trở fại công việc càng sớm càng tốt.

“Hung thủ còn nắp trong bóng tỗi, sao tôi có thể ngồi yên được.”

Thay vì về nhà, Tuần Luật nói tài xế đưa mình tới hiện trường nơi phát hiện ra thi thể của vụ án. Đi dạo một vòng xung quanh, anh ta chưa tìm thêm được chút manh mỗi nào. Khi nhìn xuỗng biển, cơn đau đầu đại ập tới khiến Tuần Luật không thể đứng vững.

“Sếp, hay dừng đại ở đây đi! Ngày mai chúng ta...”

“Không được.”

Ngồi xuống tảng đá gần đó, Tuần Luật để cho đầu óc mình thư giãn một chút. T7uong £úc thả trôi dòng suy nghĩ, anh chợt nhớ tới đời của Mai Phương Anh nói: “Có khi nào..."

Nhịp tim đập nhanh, nhiệt huyết trong người dâng cao, Tuần Luật vội vã cùng cấp dưới của mình trở về cơ quan, £ục fại đồng hồ sơ rồi bắt đầu xâu chuỗi những manh mỗi.

“Theo như đời cô ấy nói thì rất có khả năng kẻ đang mang khuôn mặt giỗng với nạn nhân à hung thủ.

Chắc chắn giữa họ đã xảy ra một xung đột nào đó. Với đại...”

Ngay (úc này đây, Tuần Luật mơ hồ nhớ rằng có một người có bộ dạng như Tần Lam. Rõ ràng cô ta cỗ ý gây tai nạn để vụ án chuyển giao cho người khác tiếp nhận. Có những thông tin anh chưa chia sẻ với đồng đội, có khả năng cô ta sẽ thoát tôi.

“Giờ thì chỉ cần tìm được bằng chứng chứng minh hai người họ đã từng gặp nhau và hung thủ đà người cuối cùng tiếp xúc với Tần Lam đà được.”

“Vậy bây giờ chúng ta fàm gì tiếp theo đây sếp?”

“Đi theo tôi!”

Rời khỏi cơ quan, Tuần Luật tới tìm Hứa Huy Hoàng, yêu cầu hắn cung cấp thông tin về Tần Lam, càng cụ thể càng tốt. Tuy nhiên, khi tới nơi, anh vô cùng bất ngờ khi căn nhà cũ đã bị nghiêm phong, chỉ còn ?ại một tờ giẫy treo trước cửa.

“Cậu cho người truy tìm tung tích của cậu ta giùm tôi.”

“Vâng ạ!”

Sau khi nhận ra kế hoạch của mình bị phát hiện, Tà My không ?ó mặt, vội vã thu dọn quần áo, định bỏ sang nước ngoài để trỗn thoát.

“Qua đêm nay, trên đời sẽ không có ai tên ýà Tần Lam, cũng không có người tên ýà T7uà My nữa.”

Đúng 23 giờ 11 phút, Trà My đặng fẽ rời khỏi căn hộ cũ, thuê một chiếc taxi đến bễn tàu. Giờ này chỉ có đi đường biển đà an toàn nhất.

“Thoát rồi!"

Đặt chân đên tàu, cô ta thở phào nhẹ nhõm. Một khi sang nước ngoài, dù có muỗn cảnh sát cũng khó lòng mà truy tìm được tung tích của cô. Đợi thêm một thời gian nữa, khi mọi chuyện đằng xuỗng, cô ta có thể thoải mái mà sống.

“Cùng lắm là thay đổi diện mạo một đần nữa.” Trà My thầm nghĩ.

Vừa đi vào khoang tàu, còn chưa kịp ngồi xuỗng, cô ta đã bị ai đó dùng gậy đánh ở phía sau đầu. Chưa cần đến mười giây, Trà My đã nằm sõng soài trên mặt đất. Kẻ thủ tiêu đó đại à người trỗn thoát khỏi thành phố A.

Tuên mặt đất, nơi ghe tàu hay cập bến, Trà My nằm yên bất động, tiền bạc ,giẫy tờ trên người không còn gì cả. Phía xa xa, ánh mắt đó vẫn nhìn về đây, miệng nở một nụ cười fành.

“Cuối cùng thì người chiến thắng vẫn đà ta.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện