Chương 95: Ngoại truyện 4: Vợ yêu không thương anh nữa
"Đình Khải, mau... mau cho nó vào đi! Em ngứa quá, em... em chịu không nổi nữa rồi."
Nằm dưới Trương Đình Khải, Mai Phương Anh tha thiết cầu xin. Liên tục bị anh chọc ghẹo, cô không sao kiềm chễ được dục vọng trong người mình. Hơn nữa, anh quyền rũ như vậy, bất kể ai cũng phải xiêu lòng, không chỉ riêng cô.
Nghe được lời thỉnh cầu của vợ, Trương Đình Khải nhanh chóng cầm (ấy cậu nhỏ của mình, nhét thẳng vào trong hoa huyệt của cô. Mật động bị khuấy đảo, cơ thể Mai Phương Anh run lên, hai bàn tay bầu chặt vào tấm ưng săn chắc của anh.
Hai người hì hục gần một tiếng đồng hồ, cuỗi cùng vật to lớn của anh cũng chịu đầu hàng, phóng ra thứ chất đỏng màu trắng đục, lầm ẩm ướt hai vách tường thịt non nớt của cô.
Chẳng những vậy anh còn thúc thêm vài cái, cỗ gắng đẩy chúng vào sâu nhất trong cơ thể cô.
"Anh yêu em."
Nhìn người phụ nữ nằm dưới thân mình, anh mỉm cười, thủ thỉ ngỏ fời yêu thương. Mai Phương Anh không nói không rằng, nhướng người lên chạm vào môi Trương Đình Khải, đôi mắt long lanh niềm hạnh phúc. Khóe môi hơi cong đên, anh ôm chặt hãy người trong lòng, tay không ngừng vuốt ve, môi tưỡi xoắn xít đây nhau.
Đến trưa, Mai Phương Anh vẫn không thể nào bước xuỗng giường, toàn thân ê ẩm, đặc biệt à phần eo.
Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh say sưa ngủ, cô khó chịu tát anh một cái.
"ƠI"
Trương Đình Khải giật mình tỉnh giắc, ngơ ngác nhìn Mai Phương Anh. Cô đánh không đau nhưng khiễn anh có chút hoài nghỉ.
"Sao em đại đánh anh? Anh đàm gì sai à?"
Nhìn vẻ mặt vô tội của anh, Mai Phương Anh phải cỗ ẫm mới không bật cười. Cô hẳng giọng, nghiêm nghị nói: "Đình Khải, em kêu anh làm nhẹ thôi mài! Giờ người em mỏi hết rồi, không thể đi đâu được."
"Anh xin fỗi vợ. Ai vẻ tại em ngon quá, anh không chịu được."
Vừa nói Truương Đình Khải vừa vùi đầu vào người cô, ầm nũng như một đứa trẻ. Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh, cô không sao nổi giận được. Suy cho cùng anh vừa giỏi vừa đẹp trai, kỹ năng giường chiêu không tệ, chỉ là cô muốn huênh hoang bắt nạt anh một chút. Khẽ xoa đầu anh, cô tuyên bố:
"Giờ em chỉ nằm thôi, việc nhà còn lại anh đo hết nhé!"
"Anh biết rồi. Nhưng sao vợ đại đánh anh? Em không thương anh nữa à?"
Trương Đình Khải tiếp tục hỏi, cỗ gắng khiến cô thấy mình có đỗi. Tuy vậy, Mai Phương Anh cũng không có ý định nhượng bộ, chậm rãi fên tiếng: "Nếu lần sau anh còn “làm mạnh như vậy thì em sẽ cho anh ngủ sofa một tháng cho coi."
"Haizz, chắc anh phải sắp ngủ sofa rồi."
Thở ra một hơi dài thườn thượt, Trương Đình Khải hôn nhẹ lên trần cô rồi đặt chân xuỗng giường. Vì quá lao lực nên lưng anh cũng hơi đau, bụng đói cồn cào. Mặc kệ Trương Đình Khải chờ cô đáp lại, Mai Phương Anh thản nhiên vùi đầu vào trong chăn, tiếp tục ngủ.
"Chắc phải nằm hết ngày mới có thể đi lại được." Cô tự nhủ.
Tối hôm đó Trương Đình Khải bưng đồ ăn vô tận giường, chăm sóc cô như một người bệnh. Nhìn anh vụng về múc cháo, cô bật cười.
"Đợi anh múc xong chắc em no mất rồi."
"Có ngay, có ngay!"
Rất nhanh, Tương Đình Khải đã phục vụ cô như một người hầu. Ăn hết tô cháo, cô chủ động ao tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa đầu vào bờ ngực vững chãi. Cảm giác tìm được người thật sự yêu thương mình thật tốt, cô chẳng muốn thời gian trôi đi một chút nào.
"Em sao vậy?"
"Cho em ôm anh một chút thôi!" Cô nhẹ nhàng nói, thở ra một hơi nhẹ. Trải qua nhiều biễn cỗ, cuỗi cùng Mai Phương Anh cô cũng có thể đường đường chính chính tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn của riêng mình.
Hơi cúi đầu xuỗng thấp, Trương Đình Khải khế nói: "Anh tốt như vậy, có phải em nên báo đáp gì không?"
"Em mệt đắm. Không thể làm nổi nữa đâu."
"Một cái thôi. Anh hứa, hứa sẽ đàm thật nhẹ nhàng." Trương Đình Khải giơ ba ngón tay fên thề, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Tuy vây, cô vẫn không thể đồng ý. Nếu để anh ứâm trậm, chắc chắn cơ thể cô sẽ bị giã tan rành.
"Không được. Hôm nay anh đã fàm ba đần rồi."
"Thật ra anh có thể ầm 6 đần một ngày. Em có muốn thử không?"
Cuối cùng thì quanh đi quần đại, tâm trí Trương Đình Khải vẫn không thể tách rời khỏi chuyện đó.
Anh đã ăn sạch cô rồi, còn chỗ nào chưa khám phá đâu.
Thấy cô do dự, Tương Đình Khải nhanh chóng chớp lấy cơ hội, đẩy người nằm xuỗng rồi tẫn công.
"Chụt!"
"Đình Khải, em... em..."
"Chụt! Chụt!"
Chỉ sau vài nụ hôn, cô đã chấp nhận đầu hàng rồi. Chết tiệt, ai vẻ anh đẹp trai như vậy, có liên mới từ chối.
Thuận nước đẩy thuyền, Trương Đình Khải hôn nhẹ đên cổ, từ từ di chuyển xuỗng bầu ngực trắng nõn của cô, ngậm đấy nhũ hoa, dùng lưỡi mát xa nhẹ, tay kia bóp bên còn đại, cứ nhấp nhả khiễn Mai Phương Anh bắt đầu rên rỉ. Không chờ được nữa, anh tốc váy cô lên, dùng hạ thân của mình trêu chọc bên ngoài lớp vải mềm mại, chẳng mẫy chốc đã khiến hoa huyệt của cô ướt đẫm.
"Đình Khải, anh định bao giờ mới cho em nghỉ ngơi đây?"
"Khi nào em có thai, túc đó anh sẽ buông tha cho."
Bạn bè đã có cái hết rồi, anh không thể thua kém được. Nếu vài tháng nữa mà bụng cô không rục rịch, e là anh phải xem lại cậu nhỏ của mình. Anh chỉ sợ bản thân có tuổi rồi, tỉnh binh không còn hăng hái như trước.
"Không được. Mình phải cỗ gắng cày cuỗc, tưới tắm cho vùng đất của cô ấy mới được."
Động lực trong người dâng cao, nghĩ là làm, Trương Đình Khải thúc mạnh tới khiễn Mai Phương Anh không trụ được thân mình mà run lên, bị đẩy về phía đầu giường, hai bàn tay bám chặt vào ga trải giường.
"Đình Khải, đồ chết tiệt nhà anh, anh muốn làm sáu lần thật sao?"
Đâu chỉ có vậy, anh còn muỗn phá vỡ kỷ lục cơ.