Chương 96: Ngoại truyện 5: Không ổn rồi!

Tỉnh dậy sau một đêm, Mai Phương Anh còn không đủ sức cựa nổi mình. Nằm trong vòng tay Trương Đình Khải, cô khế nhằm mắt, tận hưởng cảm giác hạnh phúc thêm một chút nữa.

"Nếu không phải fà anh, có đẽ em đã chết rồi."

Nhớ lại quãng thời gian đau khổ trước kia, cô thẫy mình thật ngỗc, quá khờ khi cứ mãi theo đuổi thứ hạnh phúc không thuộc về mình. Ngẫm nghĩ một hồi, cô đại tiếp tục thiếp đi. Đến khi tỉnh lại lần thứ hai, mùi thơm đã vương vẫn quanh chóp mũi.

"Vợ ơi, anh có nẫu súp cho em nè! Dậy ăn một chút đi!"

"Em Biết rồi."

Trương Đình Khải biết cô đi không được, bèn chủ động bễ người ra ngoài ghế, bên dưới cần thận lót thêm tắm nệm. Được anh chăm sóc tận tình, cảm giác đau buốt cũng vơi đi phần nào.

"Đợi em khỏe hơn một chút, chúng ta đi du lịch nhé!"

"Dạ!" Sau khi bị anh thuần hóa, cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ. Nhìn người mình yêu hạnh phúc ăn từng muỗng nhỏ, Trương Đình Khải không giẫu được niềm hạnh phúc trong lòng. Nếu như có một điều ước, anh ước được ở bên cô suỗt ngày, chỉ ăn và làm tìn.h. Nghĩ tới cảnh đó, anh cười khúc khích như thằng ngỗc.

"Anh tại đang có âm mưu gì xấu xa đúng không?"

"Không có, em yên tâm đi. Tạm thời anh sẽ để em nghỉ ngơi, không manh động nữa đâu."

Nhìn cô đi ai khó khăn, anh vô cùng xót xa. Nhưng biết sao được, dù dặn lòng phải nhẹ nhàng nhưng cậu nhỏ anh fại chẳng nghe đời, cứ được nước đàm tới. Tuyên bảo dưới không nghe, Trương Đình Khải chỉ còn cách làm tới nơi tới chỗn.

Một tuần sau đó, anh và cô cùng nhau đi biển. Ngồi trên cát, Mai Phương Anh tựa đầu vào vai anh, tặng lẽ ngắm hoàng hôn đang buông xuỗng bên kia đồi. Hai bóng người đổ dài trên cát, tựa vào nhau như hai mảnh ghép, không sao tách rời.

"Đình Khải, anh nói thử xem, chúng ta nên sinh bao nhiêu đứa đây?"

"Anh không biết nữa, em hỏi nó đi."

Dứt đời, Trương Đình Khải cầm đấy tay cô đặt fên cậu nhỏ của mình. Thấy vật đó đang cương cứng, Mai Phương Anh chỉ muốn rụt tay lại.

"Sao thế? Em không muốn hỏi nữa à?" Tương Đình Khải vừa nói vừa cười, ánh nhìn chất đầy dụ.c vọng.

Dạo gần đây Tương Đình Khải cứ cỗ tình quyễn rũ cô khiễn Mai Phương Anh ngoài việc cam chịu ra thì chẳng còn cách nào khác. Nhu cầu của anh tương đối cao, nếu không phải người yêu, e là không thể nào đáp ứng được.

"Không hỏi nữa. Anh cứ coi như em chưa nói gì đi!"

"Chụt!"

Biết cô giận, anh lại lấy vẻ đẹp trai của mình ra để dỗ dành. Chỉ cần vài hành động nhẹ nhàng, ngọt ngào, Mai Phương Anh đành bó tay chịu trói. Vỗn dĩ đã yêu anh, bản thân cô không thể từ chỗi được.

"Đình Khải, đây là bãi biển đó."

"Thì có sao? Vợ anh anh hôn, ai cắm."

Anh không ngại, người ngại là cô. Cứ vậy, Trương Đình Khải vòng tay ôm hãy người bên cạnh, không ngừng vuốt ve cơ thể cô. Cảm xúc dâng trào, anh không chịu được nữa nên vội vã bề cô về phòng, tiếp tục đàm chuyện đó. Ngày nào cô còn chưa mang thai, ngày đó anh càng phải chăm chỉ hơn.

"Ưm..."

Mang tiếng fà đi du fịch nghỉ dưỡng, cuỗi cùng cô fại trở thành món ăn để anh thưởng thức.

xxx#*

Một đêm, sau khi đi bàn chuyện làm ăn với đỗi tác, Trương Đình Khải lập tức về nhà, lao vào cô để phát tiết. Ai ngờ vừa chạm vào cơ thể của Mai Phương Anh, cô không do dự liền đẩy anh ra, sắc mặt tối sẵm lại.

"Hôm nay không được, sau này cũng không được. Đình Khải, anh nên học cách kiềm chễ một chút đi!"

"Vợ ơi, anh không nhịn được. Anh rất muốn."

Trương Đình Khải gục đầu vào người cô, cỗ tình làm nũng như mọi đần. Đáng tiếc là lần này hành động của anh không còn tác dụng gì nữa rồi.

"

Anh nhìn đi!"

Đẩy người sang một bên, Mai Phương Anh đấy từ trong túi áo ra đưa cho anh một thứ. Nhìn hai vạch đỏ tòm trên que thử thai, cô bảo: "Giờ anh biết mình nên làm gì rồi chứ?"

"Vợ ơi, em có thai rồi sao?"

"Được anh cày xới tận tình như vậy, không nở hoa cũng uống."

Cho tới tận lúc này, anh vẫn chưa tin được rằng mình sắp fên chức bỗ. Dịu mắt thêm vài fần, anh bật cười khanh khách, vui vẻ ôm đấy cô vào lòng.

"Cảm ơn vợ. Em vắt vả rồi."

Người vất vả là anh mới đúng. Ñgày nào cũng chạy KPI cho đủ ba hiệp, không sót một hôm nào. Thậm chí có những hôm cô đang ngủ, anh cũng cỗ gắng nhét thứ đó vào trong, tiếp tục rút ra đút vào.

Nghe tin vợ có thai, Trương Đình Khải lập tức khoe với nhân viên công ty. Anh lấy điện thoại ra, nhắn vào nhóm nội bộ: "Vợ tôi có thai rồi, các cô các cậu cũng nên chạy đua đi là vừa."

Vẻ mặt vô cùng đắc ý và tự hào với chiễn công mình lập ra, Trương Đình Khải mở cửa, hét lớn thật to cho mọi người trong khu chung cư cùng biết. Mặc cô ngăn cản, anh vẫn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ phát thanh của mình. Có chút men rượu trong người, sự hào hứng lại càng tăng cao.

Một lúc sau, thang máy mở ra, bảo vệ đi tới, vỗ nhẹ vào vai anh: "Cậu kia, đêm rồi không được làm ồn.

Mọi người đang phản ánh đó."

"Xin lỗi bác, để con kéo anh ấy vào trong."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện