Bạch Thiên sau khi vào bên trong, ngồi cách bàn của Trình Hân Thư không xa, ánh mắt vẫn cứ nhìn chầm chầm bóng lưng của Trình Hân Thư. Lý Tuấn và Mã Thành lúc đi ngang bàn của Bạch Thiên còn hằng giọng nhẩm cảnh báo ông ta, đừng có ý đồ với Trình Hân Thư.
Lúc thẩy hai người họ mãi mới vào Trình Hần Thư liền hỏi:
"Hai anh làm cái gì vậy sao giờ mới vô quán, tôi đói dữ lắm rồi đó."
Lý Tuấn hơi chồm người về phía Trình Hân Thư hỏi: "Cô Hân Thư!"
Trình Hân Thư: "Hả?"
Lý Tuấn: "Lúc nảy có một người đàn ông, cứ lén lúc nhìn cô."
Mã Thành: "Anh ta cũng đi theo cô vào trong quán này, không biết có phải biến thái hay không?"
Lý Tuấn hất chỉ về phía sau lưng Trình Hân Thư nói: "Bên kia kìa."
Trình Hân Thư từ từ quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy người đàn ông đó bà liền giật mình. Bạch Thiên cũng ngạt nhiên khi nhìn thấy bà. Vẻ mặt vui mừng vô cùng vui mừng.
"Đúng là Hân Thư rồi!"
Hai người nhìn nhau rồi cùng nhớ đến trước đây. Ở một quán cafe Bạch Thiên đang ôm ấp với một cô gái trẻ, thì đột Trình Hân Thư với vẻ mặt giận dữ đi đến trước mặt hai người họ. Đột nhiên có người nhìn chẩm chầm vào mình cô gái vừa làm nủng vừa hỏi Trình Hân Thư.
"Ai vậy?"
Bạch Thiên nghe vậy cũng quay đầu lại thì giật mình.
"Hả? Hân Thư?"
Trình Hân Thư nhìn Bạch Thiên, nước mắt lưng rưng.
"Hết lần này tới lần khác, anh đúng là cái đồ đều cán. Tôi không nên đặt lòng tin của mình vào một người giống như anh."
Bạch Thiên vội vàng kéo tay Trình Hần Thư giải thích.
"Hân Thư, Hân Thư! Nghe anh giải thích đã, anh không có gì với cô gái này hết."
Cô gái nghe vậy cũng nủng niệu nói: "Anh Bạch, vừa rồi anh còn nói yêu em mà. Sao giờ lại nói như vậy chứ! Không đợi Bạch Thiên nói thêm lời nào, Trình Hân Thư tác bạc tay thật mạnh vào mặt của Bạch Thiên rồi xoay người chạy đi. Bạch Thiên muốn đuổi theo nhưng lại bị cô gái kéo lại, ông chỉ có thể gọi với theo bóng lưng của
Trình Hần Thư.
"Hân Thư! Hân Thư!"
Bạch Thiên đuổi theo đến nhà gỗ của Trình Hân Thư gõ cửa gọi.
"Hân Thư! Nghe anh giải thích đã Hân Thư!"
Nhưng mãi không có ai mở cửa, Bạch Thiên đã đấy cửa muốn đi vào, thì có một người hàng xóm đi ngang nhìn thấy liền lên tiếng hỏi:
"Nè! Anh kia sao lại tự động mở cửa nhà người khác vậy?"
Bạch Thiên nhìn người hàng xóm hỏi: "Cô có thấy cô gái trong nhà này không?"
Người hàng xóm: "Tôi thấy hồi nãy cô ấy đã dọn đồ đi rồi. Còn đi đâu thì tôi không biết."
Bạch Thiên nghe vậy thì vô cùng hối hận, ngồi khụy xuống nước mắt cũng từ khóe mắt rơi xuống.
"Anh xin lỗi!"
Sau khi nhớ lại những chuyện này Trình Hân Thư đứng dậy rồi đi thẳng đến bàn của Bạch Thiên. Lý Tuấn và Mã Thành cũng vội đứng dậy. Trình Hân Thư đi đến cầm cốc nước ở trên bàn, rồi thẳng tay hất vào mặt Bạch Thiên mà mắng.
"Đồ tra nam, đồ đàn ông lăng nhăn, đồ đàn ông tồi tệ!"
Bạch Thiên cũng vội đứng dậy muốn giải thích, "Hân Thư nghe anh nói đã."
Trình Hân Thư lại mắng, "Sao đây? Tính nói dối chuyện gì nữa? Anh đã làm tôi đau lòng tới mức nào rồi. Cuộc đời tôi khổ sở tới ngày hôm nay, đều là do anh gây ra hết đó! Anh lừa dối cho tôi hi vọng, chắc anh nghĩ tôi ngu ngốc dể lừa lắm có đúng không? Đúng vậy lần đầu tôi ngu ngốc, nhưng bây giờ tôi đã sáng mắt ra rồi. Anh không nên xuất hiện trước mắt tôi thêm một lần nào nữa."
Bạch Thiên: "Trời ơi, Hân Thư, bình tĩnh đi! Em hiểu lầm anh rồi đó, nghe anh nói đã."
Trình Hân Thư: "Hiểu lầm cái gì chứ? Anh tính biện hộ cho mình nữa sao? Định nói dối nữa hay sao? Tôi đã quá mệt mỏi khi nghe những lời nói dối của anh rồi. Lời anh nói tôi không thể nào tin được dù chỉ một từ, toàn những lời ngọt ngào, nhưng hoàn toàn không có sự tin tưởng."
Trình Hân Thư dứt lời liền nhào vô đánh Bạch Thiên tới tấp. Bạch Thiên liền đỡ lấy những cú đánh của bà.
"Ôi đau! Anh đau lắm Hân Thư, đau thiệt đó!"
Trình Hân Thư dừng lại, mắng: "Anh đau hả? Nổi đâu này không thể so sánh với những gì tôi đã trải qua."
Trình Hân Thư lại tiếp tục đánh, Mã Thành và Lý Tuấn thấy vậy muốn đến ngăn cản nhưng lại không dám, nên chỉ đứng nhìn. Bạch Thiên thấy không thể ở lại lâu được liền nhân lúc Trình Hân Thư sơ hở liền co giờ bỏ chạy, Trình Thư cũng vi đuổi theo.
"Tính đi đâu vậy? Đi đâu? Anh đứng lại chưa?"
Nhưng Bạch Thiên chạy không kịp lại bị Trình Hân Thư kéo lấy cổ áo kéo ngược lại.
"Ấy ấy ấy..."
Trình Hân Thư nhân lúc này đá ông ta té xuống đất. Vì cú tế Bạch Thiên đau đớn thân vẫn.
"Ôi trời ơi!"
Bạch Thiên thấy bà đi đến gần liền năn nỉ. "Hân Thư chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?"
Trình Hân Thư với vẻ mặt tức giận không hề giảm,đi đến gần hơn. "Hết thời gian để chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi."
Nói rồi bà lại thẳng tay tác cho Bạch Thiên vài tác vào mặt.
Bạch Thiên đau đớn kêu lên, 'Ấy da!"
Bạch Thiên dùng hết sức đứng đậy, rồi nắm lấy hai cánh tay của Trình Hân Thư không chế bà, không để bà đánb nữa, tức giận nói:
"Nè! Anh nói cho em biết. Lần đầu gặp lại em anh đã có ý định muốn xin lỗi, nhưng mà bây giờ anh không còn muốn xin lỗi gì hết. Và những lần sau em cũng đừng có nói là anh đã lừa dối em, chính em đã quyến rủ anh trước kia mà."
Trình Hân Thư vùng vẫy, "Thả tôi ra."
Bạch Thiên cười lạnh rồi đẩy Trình Hân Thư ra phí sau, cũng may Lý Tuấn và Mã Thành kịp đỡ lấy bà.
Trình Hân Thư: "Tên tra nam tốt nhất khiếp này, đừng bao giờ gặp lại nữa."
Bạch Thiên: "Đúng vậy đừng bao giờ gặp lại nữa."
Nói xong Bạch Thiên quay người rời đi, Lý Tuấn liền muốn đuổi theo.
"Nè, đứng lại đó!"
Mã Thành liền gọi ông lại, "Nè anh muốn đi đâu?"
Lý Tuấn: "Tôi đi đánh anh ta một trận."
Mã Thành: "Anh đừng có đi, tôi không biết lái xe. Rồi lát nữa không có ai lái về."
Lúc thẩy hai người họ mãi mới vào Trình Hần Thư liền hỏi:
"Hai anh làm cái gì vậy sao giờ mới vô quán, tôi đói dữ lắm rồi đó."
Lý Tuấn hơi chồm người về phía Trình Hân Thư hỏi: "Cô Hân Thư!"
Trình Hân Thư: "Hả?"
Lý Tuấn: "Lúc nảy có một người đàn ông, cứ lén lúc nhìn cô."
Mã Thành: "Anh ta cũng đi theo cô vào trong quán này, không biết có phải biến thái hay không?"
Lý Tuấn hất chỉ về phía sau lưng Trình Hân Thư nói: "Bên kia kìa."
Trình Hân Thư từ từ quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy người đàn ông đó bà liền giật mình. Bạch Thiên cũng ngạt nhiên khi nhìn thấy bà. Vẻ mặt vui mừng vô cùng vui mừng.
"Đúng là Hân Thư rồi!"
Hai người nhìn nhau rồi cùng nhớ đến trước đây. Ở một quán cafe Bạch Thiên đang ôm ấp với một cô gái trẻ, thì đột Trình Hân Thư với vẻ mặt giận dữ đi đến trước mặt hai người họ. Đột nhiên có người nhìn chẩm chầm vào mình cô gái vừa làm nủng vừa hỏi Trình Hân Thư.
"Ai vậy?"
Bạch Thiên nghe vậy cũng quay đầu lại thì giật mình.
"Hả? Hân Thư?"
Trình Hân Thư nhìn Bạch Thiên, nước mắt lưng rưng.
"Hết lần này tới lần khác, anh đúng là cái đồ đều cán. Tôi không nên đặt lòng tin của mình vào một người giống như anh."
Bạch Thiên vội vàng kéo tay Trình Hần Thư giải thích.
"Hân Thư, Hân Thư! Nghe anh giải thích đã, anh không có gì với cô gái này hết."
Cô gái nghe vậy cũng nủng niệu nói: "Anh Bạch, vừa rồi anh còn nói yêu em mà. Sao giờ lại nói như vậy chứ! Không đợi Bạch Thiên nói thêm lời nào, Trình Hân Thư tác bạc tay thật mạnh vào mặt của Bạch Thiên rồi xoay người chạy đi. Bạch Thiên muốn đuổi theo nhưng lại bị cô gái kéo lại, ông chỉ có thể gọi với theo bóng lưng của
Trình Hần Thư.
"Hân Thư! Hân Thư!"
Bạch Thiên đuổi theo đến nhà gỗ của Trình Hân Thư gõ cửa gọi.
"Hân Thư! Nghe anh giải thích đã Hân Thư!"
Nhưng mãi không có ai mở cửa, Bạch Thiên đã đấy cửa muốn đi vào, thì có một người hàng xóm đi ngang nhìn thấy liền lên tiếng hỏi:
"Nè! Anh kia sao lại tự động mở cửa nhà người khác vậy?"
Bạch Thiên nhìn người hàng xóm hỏi: "Cô có thấy cô gái trong nhà này không?"
Người hàng xóm: "Tôi thấy hồi nãy cô ấy đã dọn đồ đi rồi. Còn đi đâu thì tôi không biết."
Bạch Thiên nghe vậy thì vô cùng hối hận, ngồi khụy xuống nước mắt cũng từ khóe mắt rơi xuống.
"Anh xin lỗi!"
Sau khi nhớ lại những chuyện này Trình Hân Thư đứng dậy rồi đi thẳng đến bàn của Bạch Thiên. Lý Tuấn và Mã Thành cũng vội đứng dậy. Trình Hân Thư đi đến cầm cốc nước ở trên bàn, rồi thẳng tay hất vào mặt Bạch Thiên mà mắng.
"Đồ tra nam, đồ đàn ông lăng nhăn, đồ đàn ông tồi tệ!"
Bạch Thiên cũng vội đứng dậy muốn giải thích, "Hân Thư nghe anh nói đã."
Trình Hân Thư lại mắng, "Sao đây? Tính nói dối chuyện gì nữa? Anh đã làm tôi đau lòng tới mức nào rồi. Cuộc đời tôi khổ sở tới ngày hôm nay, đều là do anh gây ra hết đó! Anh lừa dối cho tôi hi vọng, chắc anh nghĩ tôi ngu ngốc dể lừa lắm có đúng không? Đúng vậy lần đầu tôi ngu ngốc, nhưng bây giờ tôi đã sáng mắt ra rồi. Anh không nên xuất hiện trước mắt tôi thêm một lần nào nữa."
Bạch Thiên: "Trời ơi, Hân Thư, bình tĩnh đi! Em hiểu lầm anh rồi đó, nghe anh nói đã."
Trình Hân Thư: "Hiểu lầm cái gì chứ? Anh tính biện hộ cho mình nữa sao? Định nói dối nữa hay sao? Tôi đã quá mệt mỏi khi nghe những lời nói dối của anh rồi. Lời anh nói tôi không thể nào tin được dù chỉ một từ, toàn những lời ngọt ngào, nhưng hoàn toàn không có sự tin tưởng."
Trình Hân Thư dứt lời liền nhào vô đánh Bạch Thiên tới tấp. Bạch Thiên liền đỡ lấy những cú đánh của bà.
"Ôi đau! Anh đau lắm Hân Thư, đau thiệt đó!"
Trình Hân Thư dừng lại, mắng: "Anh đau hả? Nổi đâu này không thể so sánh với những gì tôi đã trải qua."
Trình Hân Thư lại tiếp tục đánh, Mã Thành và Lý Tuấn thấy vậy muốn đến ngăn cản nhưng lại không dám, nên chỉ đứng nhìn. Bạch Thiên thấy không thể ở lại lâu được liền nhân lúc Trình Hân Thư sơ hở liền co giờ bỏ chạy, Trình Thư cũng vi đuổi theo.
"Tính đi đâu vậy? Đi đâu? Anh đứng lại chưa?"
Nhưng Bạch Thiên chạy không kịp lại bị Trình Hân Thư kéo lấy cổ áo kéo ngược lại.
"Ấy ấy ấy..."
Trình Hân Thư nhân lúc này đá ông ta té xuống đất. Vì cú tế Bạch Thiên đau đớn thân vẫn.
"Ôi trời ơi!"
Bạch Thiên thấy bà đi đến gần liền năn nỉ. "Hân Thư chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?"
Trình Hân Thư với vẻ mặt tức giận không hề giảm,đi đến gần hơn. "Hết thời gian để chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi."
Nói rồi bà lại thẳng tay tác cho Bạch Thiên vài tác vào mặt.
Bạch Thiên đau đớn kêu lên, 'Ấy da!"
Bạch Thiên dùng hết sức đứng đậy, rồi nắm lấy hai cánh tay của Trình Hân Thư không chế bà, không để bà đánb nữa, tức giận nói:
"Nè! Anh nói cho em biết. Lần đầu gặp lại em anh đã có ý định muốn xin lỗi, nhưng mà bây giờ anh không còn muốn xin lỗi gì hết. Và những lần sau em cũng đừng có nói là anh đã lừa dối em, chính em đã quyến rủ anh trước kia mà."
Trình Hân Thư vùng vẫy, "Thả tôi ra."
Bạch Thiên cười lạnh rồi đẩy Trình Hân Thư ra phí sau, cũng may Lý Tuấn và Mã Thành kịp đỡ lấy bà.
Trình Hân Thư: "Tên tra nam tốt nhất khiếp này, đừng bao giờ gặp lại nữa."
Bạch Thiên: "Đúng vậy đừng bao giờ gặp lại nữa."
Nói xong Bạch Thiên quay người rời đi, Lý Tuấn liền muốn đuổi theo.
"Nè, đứng lại đó!"
Mã Thành liền gọi ông lại, "Nè anh muốn đi đâu?"
Lý Tuấn: "Tôi đi đánh anh ta một trận."
Mã Thành: "Anh đừng có đi, tôi không biết lái xe. Rồi lát nữa không có ai lái về."
Danh sách chương