Lúc này Tống Thiên Hàn cũng vội vả lái xe đến cửa hàng của Mã Tùng Khang, theo địa chỉ mà Trình Khả Nhu đã đưa cho. Mã Tùng Khang vừa nhìn thấy anh đến liền kéo Trình Khả Nhu ra bên ngoài.

"Tôi giao bạn tôi tận tay cho anh đó!"

Tống Thiên Hàn: "Khả Nhu, cô mau về với tôi đi mẹ tôi đang chờ đó."

Trình Khả Nhu hất mặt sang môt bên giả không thèm nói chuyện với anh. Thấy cô vẫn đang giận, Tống Thiên Hàn thầm nghĩ, (Phải đỗ đành mới được.) Anh hít một hơi rồi cười nhẹ nhàng, bước tới nắm lấy tay cô nói:

"Khả Nhu, Khả Nhu, cô đừng có giận tôi nữa có được không? Mẹ của tôi đang ở nhà chờ chúng ta đó. Bây giờ cô muốn đánh muốn chửi gì cũng được hết, chỉ cần cô chịu theo tôi về nhà."

Trình Khả Nhu hừ một tiếng rồi hất tay anh ra, tự mình đi đến mở cửa xe.

Mã Tùng Khang khoát lên vai Tổng Thiên Hàn nói:

"Anh Thiên Hàn, nếu cô ấy bướng bỉnh không nghe lời của anh, thì anh cứ đánh vào mông của cô ấy là được mà."

Trình Khả Nhu nghe Mã Tùng Khang vậy mà giúp ngươig ngoài liền lên tiếng cảnh cáo.

"Nè, Mã Tùng Khang!"

Mã Tùng Khang vội rút tay lại bịt miệng mình nói:

"Xin lõi!"

Tổng Thiên Hàn thấy cô đã ngồi vào trong xe thig cũng lên xe, rồi lái xe rời đi. Cả chặng đường hai người cứ im lặng không nói gì với nhau. Trình Khả Nhu liếc nhìn anh rồi thầm nghĩ, [Mình nên nói gì đây? Xin lỗi anh ta được không? Nhưng mà nhìn cái mặt của anh ta, mày cau nhăn nhó muốn dính vào nhau luôn rồi.]

Còn Tống Thiên Hàn thấy cô cứ mãi im lặng thì nghĩ, (Chắc chắn là cô ấy vẫn còn đang giận, nên làm gì đây, xin lỗi hả? Có bị chửi không đây? Phụ nữ thật khó đoán mà.) Tống Thiên Hàn thở dài thành tiếng.

"Hazzz..."

Nghe thấy Tống Thiên Hàn thở dài, Trình Khả Nhu thầm mắng, [Còn than ngắn thở dài nữa, bộ chỉ có mình anh khó chịu sao?) Cô cũng thở dài thành tiếng.

"Hazzz..."

Tống Thiên Hàn quay qua nhìn cô rồi hỏi: "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Trình Khả Nhu hỏi ngược lại, "Vậy còn anh có chuyện gì muốn nói không?"

Tống Thiên Hàn: "Không có!"

Nghe vậy Trình Khả Nhu hờn dỗi nói: "Vậy tôi cũng không có luôn."

Thế là hai người im lặng cho tới khi về nhà. Từ Lệ và mấy người giúp việc đã đứng ở cửa đợi sẵn, vừa nhìn thấy hai người đi vào bà liền lên tiếng hỏi:

"Về cùng nhau rồi hả? Có chuyện gì muốn thú nhận cùng mẹ không?"

Tống Thiên Hàn khó hiểu hỏi: "Tại sao phải thú nhận? Con có làm chuyện gì có lỗi đâu?"

Từ Lệ: "Á Liêu!"

Á Liêu lập tức đưa tờ hợp đồng của hai người họ cho Từ Lệ.

"Dạ đây thưa bà chủ."

Từ Lệ giơ bản hợp hợp đồng lên trước mặt hai người nói: "Đây là điều mà tôi ghét nhất, tôi rất ghét người nói dối.

Theo như những điều lệ trong bản hợp đồng này, chỉ rõ ràng người sử dụng lao động muốn người lao động, làm những việc mà người sử dụng lao động cảm thấy thật sự cần thiết. Con thuê cô ta đến lừa mẹ có đúng không?"

Khi nhìn thấy bản hợp đồng ở trong tay của Từ Lệ. Tống Thiên Hàn và Trình Khả Nhu lo lắng nhìn nhau, không biết nên giải thích thế nào. Đột nhiên Tống Thiên Hàn nảy ra một ý tưởng liền cười nói:

"Dạ không phải đâu mẹ, hợp đồng này là con với Khả Nhu làm chơi cho vui thôi."

Từ Lệ nghe vậy càng giận hơn, "Làm chơi? Chơi cái gì?"

Tống Thiên Hàn: "Dạ thì là giỡn với nhau thôi à, tại hôm đó không có gì chơi hết, cho nên tụi con mới viết vui vậy thôi."

Từ Lệ: "Viết chơi cho vui thôi hả? Mẹ thật sự không hiểu, hợp đồng này viết ra chủ yếu để mua vui cho hai đứa con thôi hay sao hả? Nó phải có mục đích chứ?"

Tống Thiên Hàn liền cười, "Ha ha. Dạ có chứ chắc chắn là có chứ. Mẹ đợi con 1 chút nha!"

Tống Thiên Hàn liền kéo một cái ghế đến rồi ngồi xuống, "Mục đích là..."

Sau đó anh lại kéo tay Trình Khả Nhu, kéo cô ngồi vào lòng của mình và bắt đầu diễn.

"Sao rồi cô thư ký của tôi, mẹ tôi bắt được rồi đó thấy chưa?"

Trình Khả Nhu trố mắt nhìn anh không hiểu là anh đang muốn làm cái gì.

Từ Lệ: "Thư ký? Thư ký cái gì?"

Tống Thiên Hàn hơi ghé sát vào Trình Khả Nhu nói nhỏ với cô,

"Chắc cô biết phải làm sao đúng không hả?"

Trình Khả Nhu lúc này mới hiểu ý của anh mà bắt đầu phối hợp diễn. Cô nủng niệu nói:

"Um, trời ơi anh á~ anh hư ghê. Vậy giờ mình phải nói sự thật cho mẹ của anh biết rồi. Về bí mật của hai đứa mình."

Từ Lệ chỉ vào Trình Khả Nhu nói: "Thấy chưa, thấy chưa, giờ cô thừa nhận rồi có đúng không? Là cô được nó thuê để lừa dối tôi."

Trình Khả Nhu vẫn ôm lấy cổ của Tống Thiên Hàn uốn a uốn éo nói: "Dạ hợp đồng đó đúng là hợp đồng thuê người..Nhưng mà là hợp đồng mà tụi đã thống nhất với nhau, sẽ chơi trò ông chủ nghiêm khắc và cô nhân viên nghịch ngợm. Cả hai cùng làm việc ở trong văn phòng đó mà, còn buổi tối tụi con sẽ chơi trò cảnh sát và kẻ xấu phản diện rồi cùng nhau đuổi bắt. Nhắc tới chuyện này con ngại quá à~"

Từ Lệ thấy có gì đó không đúng, khó hiểu mà hỏi: "Nè nè rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tổng Thiên Hàn: "Mẹ ơi, mẹ có hiểu không khi chúng ta ăn một món gì đó quá thường xuyên, thì cho dù là có ngon cỡ nào đi nữa, cũng sẽ gặp tình trạng chán cơm thèm phở. Cho nên tụi con muốn tìm cái gì đó để có thể giải quyết sự nhầm chán này, mẹ hiểu ý con mà có đúng không?"

Từ Lệ khó tin nói: "'Sao con có thể nói ra mấy lời này với khuôn mặt đắt ý như vậy hả?"

Mấy người giúp việc bên cạnh nói với Từ Lệ, "Bà chủ ơi, bà đừng có tin mấy lời đó. Đây chắc chắn là những lời biện hộ mà thôi, bằng chứng rõ ràng như vậy mà cô ta vẫn còn lật mặt được nữa mà."

Trình Khả Nhu liền đứng dậy, nhìn đám người giúp việc lớn tiếng nói:

"Cần có bằng chứng đúng không, muốn coi đúng không?"

Cô liền cầm lấy túi đồ của mình lên, rồi lấy mấy món đồ trong đó ra tự tin nói: "Đây mời mọi người xem thử."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện