Lúc Trình Khả Nhu lấy mấy món đồ trong túi ra thì mọi người không khỏi há hóc, kinh ngạt. Ngay cả chính cô cũng còn thấy sóc nói chi là bọn họ. Tất cả đều là những bộ đồ sexy, đồ dành cho các cặp đôi chơi trò ân ái.

Đã lỡ rồi Trình Khả Nhu chỉ đành diễn tiếp thôi, cô cầm lấy một cái roi trong đóng đồ đó. Gát chân lên ghế, tay cầm roi vuốt mặt của Tống Thiên Hàn.

"Nào cục cưng, hôm nay anh không thể thoát khỏi tay của em đâu."

Từ Lệ thấy hai người bọn họ không biết xấu hổ, rùn mình một cái.

"Đúng là không biết xấu hổ mà. Tôi tin rồi, ghê quá đi!"

Nói rồi Từ Lệ và đám người giúp việc đi vào trong nhà. Đột nhiên Tiểu Mỹ ở trong góc nhảy ra cười, còn ra dấu biểu thị rất tuyệt vời Trình Khả Nhu. Tiểu Mỹ vẫn rất háo hức hỏi:

"Hai người chơi trò này thiệt đó hả?"

Trình Khả Nhu: "Không có, cô đừng có nghĩ bậy."

Tiều Mỹ: "Được rồi, vậy tôi vào trong trước đây."

Tống Thiên Hàn: "Mà nè, sao cô không cất hợp đồng kỹ chút."

Trình Khả Nhu:"Trời ơi, ai mà nghĩ sẽ có người vô lấy nó đâu chứ?"

Tống Thiên Hàn: "Chuyện quan trọng tới như vậy lỡ đồ bể thì sao?"

Trình Khả Nhu: "Thì chiu thôi chứ sao!"

Tống Thiên Hàn: "Đó cô lại bướng bỉnh nữa rồi. Mà nè! Còn chuyện gì mà cô chưa nói với tôi nữa không vậy?"

Trình Khả Nhu: "Làm gì còn!"

Cô tỏ ra biết lỗi, nhỏ giọng nói: "Cho tôi xin lỗi anh nha!"

Tống Thiên Hàn nhìn đống đồ trước mặt hỏi: "Ữm! Mà lúc nảy cô chơi lớn thiệt luôn đó nha. Mấy cái đồ này cô mua về để dùng với tôi thiệt luôn đó hả?"

Trình Khả Nhu liền đánh anh một cái, nói: "Điên hả? Đồ biến thái! Chắc là Tùng Khang đưa nhầm túi cho tôi thôi! Nhưng mà cũng may mắn thiệt luôn đó, nếu không có mấy thứ này thì chắc là bị bại lộ rồi. Nhưng mà tôi thấy cái bộ này nó kỳ kỳ sao á! Anh ta định làm cái gì không biết nữa."

Tống Thiên Hàn: "Dù sao cũng cảm ơn cô, vì đã giúp cho tôi nha! Cảm ơn cô nhiều!"

Trình Khả Nhu: "Cũng có gì đâu, vì lỡ như bị bắt thì tôi cũng xui xẻo theo. Bây giờ xong việc hết rồi đó."

Tống Thiên Hàn muốn nói cái gì đó với cô nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể quay người đi vào trong nhà.

Từ lúc gặp được Bạch Thiên, Trình Hân Thư với vẻ mặt vô cùng giận dữ, làm cho cả dọc đường Lý Tuấn và Mã Thành, không một ai dám nói bất kỳ câu nào. Lúc bọn họ về đến thôn thì trời cũng đã tối. Chu Bảo Cầm và Chu Tiểu Linh đã ở nhà của Lý Tuấn đợi họ từ lúc chiều. Khi nhìn thấy xe của Lý Tuấn trở về hai người họ liền chạy ra đón.

Chu Tiều Linh thấy Trình Hân Thư bước xuống xe liền hỏi: "Dì Hân Thư, dì đi thành phố Đại sao rồi dì? Có gặp được chị Khả Nhu không dì?"

Trình Hân Thư vẫn cái vẻ mặt khó chịu đó mà đáp lại.

"Có!"

Chu Bảo Cầm: "Con bé có nói gì không?"

Trình Hân Thư chỉ nhìn Chu Bảo Cầm một cái đầy bất mãn, rồi bỏ đi về nhà của mình. Chu Bảo Cầm khó hiểu gọi với theo.

"Sao mặt chị căng vậy? Chị Hân Thư."

Nhưng bà không hề quay đầu nhìn lại mà đi một mạch. Lý Tuấn đang định đi thì Chu Bảo Cầm gọi lại.

"Ly Tuล์n!"

Lý Tuấn: "'Chuyện gì?"

Chu Bảo Cầm: "Có chuyện gì vậy?"

Lý Tuấn: "Tôi không có nói được, đừng có ép tôi nói, tôi đi theo tiễn Hân Thư của tôi đây."

Nói rồi ông liền đuổi theo Trình Khả Nhu. Mã Thành thấy họ cũng đi hết nên cũng muốn trở về nhà mình, còn chưa kịp đi đã bị Chu Bảo Cẩm ngăn lại.

"Anh Mã Thành!"

"Ờ!'

Chu Bảo Cầm chóng nạnh nhìn Mã Thành nói:

"Kể đi!"

Mã Thành: "Tôi cũng bị ra lệnh giống vậy mà. Tôi đi trước đây."

Nói xong Mã Thành nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hai cô cháu của Chu Bảo Cầm đứng nhìn nhau đầy thắc mắc.

Chu Bảo Cầm: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Tiểu Linh: "Mọi người sao vậy chứ?"

Chu Bảo Cầm: "Cuối cùng chuyện này là sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện