Trình Khả Nhu sau khi trở về phòng thì ngồi trên giường, nhớ đến chuyện thử giọng mà thở dài, vẫn đang mãi suy nghĩ gì đó thì điện thoại của cô vang lên. Cô nhìn thấy là Chu Tiểu Linh gọi liền bắt máy.

"Có chuyện gì vậy Tiểu Linh?"

Chu Tiều Linh: "Em thấy dì Hân Thư về nhà mà mặt rất là căng thẳng, chị bị dì bắt rồi hả?"

Trình Khả Nhu: "Không có, nếu chị bị bắt thì giờ này chị đã phải về chung với mẹ luôn rồi."

Chu Tiểu Linh: "Ờ cũng phải. Vậy dì căng thẳng chuyện gì chứ, trong khi chị vẫn ổn."

Trình Khả Nhu: "Không biết nữa, lúc chia tay với chị mẹ vẫn còn vui vẻ lắm mà."

Giọng của Chu Bảo Cầm chen vào hỏi: "Còn chuyện trở thành ca sĩ của con đến đầu rồi?"

Nhắc đến chuyện này Trình Khả Nhu không khỏi than thở.

"Thật ra bữa nay con sắp được đi thử giọng rồi đó dì, nhưng tự nhiên mẹ lên thành phố Đại, nên con phải đi đón mẹ và mọi người, cho nên người ta không có chờ con được."

Chu Bảo Cầm: "Sao con xui xẻo quá vậy chứ!"

Trình Khả Nhu: "Dạ đúng rồi đó dì, con không hiểu sao cuộc sống của con luôn gặp nhiều trở ngại. Ở đây thì bị áp lực, bị bắt làm việc, không có khác gì mẹ chồng thời xưa, rất là mệt mỏi. Con không nghĩ là sinh sống ở thành phố, lại cực khổ tới như vậy đó dì Bảo Cầm."

Chu Tiều Linh: "'Chị khả Nhu, nếu thấy không ổn thì về quê đi chị."

Chu Bảo Cẩm: "Chưa gì đã vội dập tắt ước mơ, đề Khả Nhu nó chiến đẩu trước đã chứ."

Trình Khả Nhu: "Thật ra con cũng thấy hơi tiếc, nhưng con không biết nói sao cho họ hiểu là mình không có cố ý để lỡ hẹn với họ."

Chu Bảo Cầm: "Hay là như vầy! Con cứ gọi điện trực tiếp rồi xin lỗi họ, dùng sự chân thành giống như tính cách người ở quê chúng ta vậy, chuyện nhỏ như vậy còn để dì dạy nữa sao hả?"

Trình Khả Nhu: "Nhưng mà họ nói là không có đồng ý gặp con nữa. Con làm sao để xin lỗi họ được bây giờ?"

Chu Bảo Cầm: "Thì nhờ cậu Thiên Hàn của con, giúp con nói với họ một tiếng."

Trình Khả Nhu: "Thôi đi chắc anh ta không có giúp con đâu."

Chu Bảo Cầm: "Tại sao vậy? Hai đứa cãi nhau hả?"

Trình Khả Nhu: "Cũng không hẳn là vậy, chính anh ấy là người đã giúp cho con hẹn với bên cty sản xuất."

Chu Bảo Cầm: "Nhưng mà chính con là người đã lỡ hẹn, nếu vậy thì con phải dỗ dành cậu ta một chút, nói chuyện ngọt ngào một chút, con trai mà dễ mềm lòng lắm."

Trình Khả Nhu: "Con biết rồi dì Bảo Cầm."

Sau khi tắt máy Trình Khả Nhu vẻ mặt vẫn buồn bả mà thở dài. Còn Tống Thiên Hàn thì đang ở phòng mình tìm kiếm tài liệu, thì điện thoại vang lên, anh nhìn qua thì thấy người gọi đến là Bạch Thiên liền hít một hơi rồi mới bắt máy.

"Alo sếp!"

Bạch Thiên: "Thiên Hàn, cậu đã biết chuyện bên công ty Rock ca sĩ trình diễn khiêu gợi chưa vậy?"

Tống Thiên Hàn: "Tôi không biết chuyện này."

Bạch Thiên: "Để tôi gửi cho cậu xem, mau xem liền đi!"

Sau khi Bạch Thiên gửi đoạn video qua, Tống Thiên Hàn mở vào xem, thì hết sức kinh ngạt nói:

"Được tới 10 triệu lượt xem luôn nè sếp!"

Bạch Thiên: "Càng nói tôi càng đau lòng mà, giờ chúng ta phải làm gì đó để tạo tiếng vang cho công ty, chúng ta phải vượt qua bọn họ."

Tống Thiên Hàn: "'Sếp! Sếp đừng có nói là... Sếp cũng làm giống bên đó nha. Tôi nghĩ là không ổn đâu."

Bạch Thiên: "Không, không trước đó tôi đã nói rồi mà. Tôi muốn làm điều gì đó sáng tạo theo hướng tích cực, chứ không phải là tiêu cực như bọn họ đầu. Nếu chúng ta mà làm giống như bọn họ, thì chắc chẳn là bọn họ sẽ nói chúng ta bắt chước rồi có hiểu không?"

Tống Thiên Hàn: "Sếp ơi, tôi nghĩ là thời điểm này thì chúng ta nên công bố nữ ca sĩ mới. Người mà tôi từng nói với sếp đó, cô ấy có giọng hất rất là hay luôn."

Bạch Thiên: "Không, không, không! Tuyệt đối không được đừng nói là tôi có định kiến với cô ta. Đã hẹn gặp tôi để nói chuyện rồi, nhưng lại không đến, cũng không gọi điện báo, như vậy là ý gì chứ? Tôi không thích loại người nói mà không giữ lời. Cô ấy sắp bước chân vào giới nghệ sĩ, vậy tại sao không biết tận dụng cơ hội chứ. Cơ hội không biết khi nào mới quay lại với mình lần nữa đâu."

Tống Thiên Hàn biết là không thể thuyết phục Bạch Thiên đáp.

"Dạ sếp vậy...sếp muốn tôi phải làm sao đây?"

Bạch Thiên: "Cậu không cần phải cố gắng giới thiệu cô gái đó với tôi làm gì nữa. Tôi không đồng ý đâu, cậu nên dành thời gian để suy nghĩ dự án mới thì tốt hơn."

Tổng Thiên Hàn: "Dạ sếp, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ."

Bạch Thiên: "Thôi tôi cúp máy đây! Cả ngày hôm nay toàn gặp chuyện gì đâu không!"

Tổng Thiên Hàn: "Dạ sếp!"

Trình Khả Nhu từ nảy đến giờ đều đứng ở bên ngoài phòng của Tống Thiên Hàn, cũng đã nghe thấy những lời mà

Bạch Thiên nói. Nhìn thấy Tống Thiên Hàn cũng đã cố gắng giúp cho mình. Cô chỉ có thể thầm trách bản thân mình.

"Đúng là cơ hội không đến với mình lần thứ hai. Trình Khả Nhu ơi! Giấc mơ còn chưa bắt đầu đã bị dập tắt luôn rồi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện