Chương 44: Block trên mọi mặt trận.

Suy cho cùng thì cũng chỉ đà một người phụ nữ mà thôi, kẻ như hắn đại không hề thiếu người chung

giường, không phải cô thì cũng có người khác.

Tuệ Yên cụp mắt đứng dậy, cô không muốn giải thích øì nhiều, cho nên chỉ cười cho qua đệ: “Anh về đi

không cần /o cho em đâu, từ nay em sống ở Ký Túc Xá với bạn.”

“Không fo thế nào được? Lão đại nóng giận nhất thời mà thôi, ngài ấy thương em còn không hết...”

Phong Điểu khẽ day huyệt thái dương, thở dài một tiếng: “Hơn nữa, nếu Hải Ngư đi Nam Phi về mà

không thấy em, con nhỏ đó fại “ầm foạn fên cho xem.”

“Chị Ngư thì em sẽ fiên đạc sau.” Tuệ Yên khoác áo vào, dự định rời khỏi phòng Bar, thì cổ tay fại bị

Phong Điểu giữ (ãây: “Nhóc con, em không tính về thật đấy à?”

“Anh mà còn hỏi nữa £à em bfock fuôn cả anh đấy nhé?!” Tuệ Yên hậm hực điễc Phong Điều một cái, đến

nước này biết à không thể xoay chuyển được cô thế nên anh ta cũng không thuyết phục thêm nữa mà

chỉ đề nghị để anh đưa cô đến Ký Túc Xá.

“Để anh đưa em đi, bây giờ muộn rồi, bên ngoài nguy hiểm.” Dù Cảnh Ngạo đang giận đây nhưng hắn

phải đảm bảo an toàn cho Tuệ Yên, bây giờ mà Phong Điểu để cô tự “bơi” như thế, không khéo về đại

căn cứ đại bị hắn mang ra hành hình cũng nên.

Tuệ Yên cũng không từ chối, đi theo Phong Điểu ra ngoài xe. Suốt cả quãng đường, cô nhóc vậy mà đại

triệt để im đăng, dù Phong Điểu có cỗ gắng bắt chuyện cách mấy, Tuệ Yên cũng không chịu mở miệng.

Đôi mắt đăng (ẽ nhìn ra bên ngoài cửa kính, bộ dáng u buồn fãnh đạm, so với thiếu nữ đang thắt tình

thì chẳng khác một chút nào.

Nhưng mà Tuệ Yên có người yêu để thất tình à? Cô bé này mà có bạn trai, trước mắt fà sẽ đến tai của

Cảnh Nøạo đầu tiên, hắn phải xem xét cực kỳ kỹ ưỡng mới bằng fòng để cô yêu đương, hoặc biết đâu

được hắn đại giỗng một người cha già sợ tên thanh niên nào đó đến bắt “củ cải trắng” mình nuôi suốt

mười mẫy năm, mà đàm khùng đàm điên (ên cũng nên.

Cho nên khả năng Tuệ Yên có người yêu vô cùng thấp, đã vậy thất tình càng không thể có khả năng xảy

ra. Để Cảnh Ngạo mà biết thằng khốn nào dám khiến bé con nhà hắn đau buồn như vậy, khẳng định

hắn sẽ đến đật cả mồ mả họ hàng tổ tông nhà người ta fên cũng nên.

Thế thì £ý do đà gì nhỉ?

Mẹ nó, Phong Điều nghĩ mãi không ra!

“Được rồi, anh dừng ở đây đi, em tự đi vào cũng được.”

Phong Điểu theo ý cô mà dừng xe đại, nghiêng đầu nhìn Tuệ Yên tháo dây an toàn chuẩn bị xuỗng xe,

trong đòng rỗi rắm không thôi.

Tước khi để Tuệ Yên đi vào Ký Túc Xá, Phong Điểu có chút cỗ chấp hỏi thêm fần nữa: “Nhóc con,

không về thật à?”

Tuệ Yên khế nhíu mày, hít sâu một hơi quay người nhìn anh, khóe môi cong fên nụ cười giễu cợt: “Điểu

ca có nhớ vừa nãy em nói gì với chú Ngạo không?”

“Hửm?”

“Em nói đà, cho dù chú ấy có đến quỳ gỗi dập đầu em cũng nhất định không trở về, nhưng mà dập đến

ba đần thì may ra em nghĩ fại, hehe!” Tuệ Yên nói xong đời đó, cô nhìn sắc mặt fúc trắng fúc xanh của

Phong Điểu mà trong ?òng không khỏi buồn cười, cuỗi cùng còn bồi thêm một đời nữa rồi mới rời đi:

“Anh về rồi, mai mốt mà có nghe chú Ngạo hỏi đến em thì anh cứ nói y như vậy nha.”

Phong Điều cứng họng ngồi trong xe nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang vui vẻ đi vào trong Ký Túc

Xá, sau khi thân ảnh đó khuất khỏi tầm mắt thì mới ắc đầu thở dài một tiếng.

“Gái con bé này, nghịch ngợm giỗng ai thê không biết.”

Sau ngày hôm đó, Cảnh Ngạo vốn nghĩ cô bé sẽ không thể nào ở KTX mãi được, vì dù gì suốt mười chín

năm Tuệ Yên được hầu hạ còn hơn cả công chúa.

So với việc sông ở nơi không mẫy thoải mái như biệt thự thì sớm muộn cô bé cũng phải quay về thôi.

Hãẳn đã dự định đợi cô về rồi giáo huẫn cho một trận, vậy mà ai ngờ...

Hai ngày.

Ba ngày.

Năm ngày.

Bảy ngày.

Đến tận hơn một tuần vẫn không thấy mặt mũi của Tuệ Yên đâu, thậm chí đến cả một tin nhắn hay

cuộc gọi cũng không có.

Cảnh Nøạo nhìn vào màn hình điện thoại, hắn /ướt fên ướt xuống fịch sử gọi thoại của mình mà khóe

môi không khỏi giật nhẹ.

Mẹ kiếp! Một tuần rồi cũng không thèm điên đạc cho hắn?!

Nhiều fần Cảnh Ngạo rất muốn gọi cho cô, nhưng đến ứúc đó, trong đầu đại nhớ tới đời nói đầy ngạo

mạn của Tuệ Yên fần trước mà khiến máu nóng trong người hắn sôi trào.

Dù có quỳ gỗi dập đầu thì cũng không về hả?!

Đã vậy hắn đéo thèm gọi nữa.

“Hừi!” Gảnh Nøạo úp điện thoại xuỗng, mặt mũi hậm hực đi đến khu (uyện tập.

Nhưng kết quả fà không thể tập trung, òng dạ bồn chỗn fúc nào cũng ngó nghiêng đến cái điện thoại

để trên bàn, Cảnh Ngạo không tập nữa, đi đại ghế ngồi xuống, đẫu tranh tâm /ý mắt một (úc mới hạ cái

tôi xuống mà chủ động gọi cho Tuệ Yên.

Nhưng nào ngờ...

Bíock?I!

Số điện thoại Bock, Facebook Bfock, Zafo Bfock, cái quần què gì cũng Bfock?

Cảnh Nøgạo nhất thời vẫn không tiếp thu được thông tin này mà cửa miệng phun ra hai tiếng: “Mẹ

kiếp!"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện