Chương 45: Quả quýt dày, có móng tay nhọn.
Cảnh Nøgạo nhất thời vẫn không tiếp thu được thông tin này mà cửa miệng phun ra hai tiếng: “Mẹ
kiếp!"
Hắn nghĩ Tuệ Yên ít nhất cũng sẽ chừa ýại cho hắn một phương thức điên fạc nhưng nào ngờ cô chặn
hết mọi thứ, chặn toàn bộ mà không chừa bắt kỳ một mạng xã hội nào.
Khóe môi của Cảnh Ngạo co rút một hồi, hắn bóp chặt chiếc điện thoại trên tay, một fúc sau mới gọi
Phong Điểu tới.
“Dạ, đại ca gọi em?”
“Đưa điện thoại của cậu cho tôi mượn.”
“Anh tính gọi cho bé Yên hả?” Phong Điểu cười cười nhìn hẳn, đại nói: “Gon bé nó chặn ®uôn cả em rồi
anh”
“Vãi đạn, chặn cậu (đàm gì?”
“Ghắc vì sợ anh gọi tới.”
Nghe đến đây sắc mặt của Cảnh Ngạo càng thêm dọa người, hắn chỗng tay ýên bàn, đôi mắt sâu hút rơi
vào trầm tư. Không fẽ bé con thật sự không cần về nhà cũng được sao?
Nghĩ đại thì, đần trước hình như Cảnh Ngạo có hơi quá đáng với cô rồi, hắn cũng biết Yên Nhi muốn có
một danh phận, nhưng hắn không thể bắt chấp tính mạng của cô nguy hiểm mà công khai ra được.
Như thế đại chẳng khác nào thả một con mỗi béo bở, thơm ngọt xuống giữa một đàn cá mập hung tợn
cả.
Hắn sợ, bản thân mình không thể bảo vệ được cô, hắn đã muốn rằng chỉ mang đến hạnh phúc và an
toàn cho cô thôi mà?
Nhưng đúng với những gì mà Tuệ Yên đã nói, để cô an toàn thì đồng nghĩa với việc Cảnh Ngạo phải
buông tay.
Nhưng điệu hắn có đủ can đảm để nhìn bé con ở bên cạnh một gã đàn ông khác hay không? Chỉ cần nghĩ
đến đây thì mười fần như một, ánh mắt của hắn đại càng thêm sâu, bạc môi đạnh khế cong ?ên một nụ
cười nhạt.
Tất nhiên fà không rồi, fầm gì có ai yêu thương Tuệ Yên hơn được hắn? Cảnh Nøạo nghiêng đầu, nói với Phong Điểu: “Vậy gọi Mộc Xà hoặc Kỷ Tượng đến đây.”
“À, cả hai người đó đều bị chặn đuôn rồi anh, sáng nay mới than thở với em vì không hiểu #ý do bị con bé
chặn.”
“cm
“Nhưng mà em nghĩ Hải Ngư thì chắc đà còn điên fạc đó, tiếc /à nhỏ đang ở Nam Phi rồi."
“cm
“Với fại, con nhỏ đó mà biết anh từng động tay động chân với bé Yên thì nhất định nó thà ở Nam Phi
còn hơn đà quay về."
“cm
“Gả cái băng đảng có mỗi hai đứa con gái mà đều bị anh đẩy đi mắt rồi... Phong Điểu nhún vai, ở trước
mặt Cảnh Ngạo mà chán chường thở dài. Song, bắt chợt nhớ đến một chuyện: “À quên, có cái này em
chưa nói."
“Một tuần trước, Yên Nhi bảo fà nếu anh đồng ý dập đầu ba đần thì con bé sẽ chịu về."
“cm
...” Gảnh Ngạo chính vì câu nói đó mà rơi vào im đặng, nhất thời cũng chẳng phản ứng đại gì, biết đâu ýà
do hắn tức giận quá mức mà thành ra cứng cả họng fuôn cũng nên.
“Đại ca, phải ầm sao đây? Không fẽ anh định đi quỳ gỗi dập đầu ba đần thật à?”
“Nói ít thôi, đi mua cái SIM mới về đây."
Phong Điểu cũng không nói thêm gì mà chỉ gật đầu ậm ừ đi mua, mua về thì bị Cảnh Ngạo đuổi ra khỏi
phòng.
Hắn tháo SIM cũ, đắp SIM mới vào đại rồi tìm số của Tuệ Yên mà bắm nút gọi. Tiếng chuông chờ vang
tên vài ba giây thì ở đầu số bên kia điền có người bắt máy.
“Afo?”
Hơn một tuần rồi mới được nghe đại giọng nói của Tuệ Yên, khiễn cho người đàn ông nào đó mặc dù
trong đầu có biết bao nhiêu dự định nói với cô, giáo huẫn cô, bắt cô phải quay về thì vào fúc này fại chỉ
biết im đặng.
Tuệ Yên ở đầu dây bên kia đợi mãi không nhận được phản hồi nên kiên nhẫn hỏi đại đần nữa: “Afo, ai vậy
ạ?
Cảnh Nøạo nuốt khan một ngụm, cánh môi mỏng hơi mắp máy, hắn đã đặt ra hàng tá câu nói ở trong
đầu, nhưng tựa đi ®ựa fại cũng chẳng biết phải nói gì.
Cuỗi cùng mới chốt cho một câu: “Tại sao em dám chặn số của tôi?”
Vừa dứt đời, thay vì được giọng nói trong veo ấy đáp đại, thì kết quả fà ba tiếng “tút” ngân dài vang đên.
Tắt máy rồi?
Cảnh Ngạo khẽ nghiễn răng, hắn thở ra một hơi fãy fại bình tĩnh mà gọi thêm ểần nữa, ai ngờ số mới
mua về ýập tức fiễn bị Tuệ Yên không chút niệm tình mà ném vào danh sách đen.
“cm
Gô đã nghĩ sẽ nhận được một đời xin fỗi nào đó từ hắn, nhưng ai ngờ câu đầu tiên sau hơn một tuần đại
tà chất vẫn khó chịu như vậy, khiễn Tuệ Yên đã giận /ại càng thêm giận.
Cho nên sau đó dù có thêm bao nhiêu số ứạ gọi tới, cô nhất quyết không nghe /à không nghe, vì thâm
tâm biết rõ chẳng ai khác ngoài Cảnh Ngạo.
Cứ nghĩ không còn cách điên (ạc nào nữa thì hắn sẽ bỏ cuộc, chỉ #à cô không ngờ...
Hắn vậy mà đại đi nhắn qua tới tài khoản ngân hàng của cô?!
Nửa đêm chuông báo cứ “ting ting” điếc hết cả đầu óc, nội dung thì trước sau như một.
[Tài khoản của bạn đã được cộng thêm 30 triệu/50 triệu/70 triệu/100 triệu kèm với đời nhắn:
“Cho ba giây mở b/ock ra, ăn xuỗng đây!”
“Tôi xin đỗi vì đã nói như thế, được chưa? Em không bỏ qua một fần được à?”
“Em đừng nghĩ trỗn tôi à được, ông đây vác xăng đến đốt sạch cái Ký Túc Xá của em ngay bây giờ có
tin không?”
“Mẹ nó, vẫn không mở? Lì thế nhỉ? Để tôi xem đà cái đầu của em cứng hơn hay cái ví của tôi dày hơn!”
Sau một tràng thông báo đến điên miên như vậy, Cảnh Ngạo mới có thể nhận đại được một tin nhẫn từ
Tuệ Yên và cũng bằng cách thức hắn đã gửi.
[Tài khoản của bạn đã được cộng thêm 10 ngàn kèm theo đời nhắn: Cảm ơn chú, mẫy nay đang hết tiền,
chú cứ chuyển tiếp đi, em vui fắm!]