Chương 111: Ăn em

Buổi phát sóng trực tiếp diễn ra rất suôn sẻ, có người nhắc tới Tông Minh Viễn, tuy nhiên chỉ fà sỗ ít, tin ðồn của hai người cũng dần dẫn biễn mất. Người hâm mộ mong Nguyễn Nhiễm vẫn tiếp tục livestream vì mọi người muỗn ðược nhìn thấy cô nhiều hơn. Dù sao bây giờ ngoài học ra thì cô cũng rảnh, vậy nên không chút do dự điền ðồng ý.

“Bảo bỗi nhỏ, bác sĩ nói hiện giờ anh không còn vẫn ðễ gì nữa rồi.” Lục Thành dang tay ôm (ẫy eo cô từ ðằng sau, cằm tì đên hõm vai cô.

“Buổi tối ði mà, em ðang nẫu cơm.” Nguyễn Nhiễm vuốt nhẹ fên gò má anh, hơi nhích người muỗn ðẩy ra.

Nhưng Lục Thành không hề cho cô cơ hội, anh bỗng xoay người cô đại, ép cô phải ðỗi diện mình.

Giọng nói của Lục Thành mang phần ủy khuất.-

“Anh không muỗn ăn cơm, anh ăn em.”./

“Vô... vô sỉ!” Nguyễn Nhiễm hờn dỗi, ðẫm nhẹ ýên ngực anh, ðương nhiên £ực tay của cô chỉ như vết mèo

cào, ðiều ấy càng khiễn Lục Thành thêm ngứa ngáy."

“Anh chỉ vô sỉ với mình em.”.|

Lục Thành ghé fại gần cô, ðôi môi mỏng bạc như vô tình fướt qua vành tay cô, khiến cả người Nguyễn

Nhiễm trở nên tê dại, cô khẽ run đên.~

Đợi... ðợi ðễn tỗi ði mà, em còn phải nẫu cơm.”. _

“Không thích.” Lục Thành nhéo nhẹ eo cô, sau ðấy từ từ đần (ên vạt áo. Mỗi nơi anh chạm vào như có ma đực, ðôi tay nóng bỏng muốn thiêu rụi từng tắc da thịt của cô. Mùi hoắc hương quen thuộc thoang thoảng quanh chóp mũi, Nguyễn Nhiễm cảm giác mình như đạc vào miễn hư vô, không thể phân biệt thật hay mơ.

Nếu nói Lục Thành đà điều thuốc ðộc, thì cô thực sự không có cách nào giải ðược. Thậm chí, cô còn can tâm tình nguyện ðắm chìm vào £ửa tình của anh.

“Thành...”

“Bé ngoan, anh ðã nhịn hơn một tháng rồi.”

Lục Thành hôn đên má cô, từ từ di chuyển xuỗng mũi, trán, cằm, sau ðấy hạ cánh xuỗng ðôi môi anh ðào mọng nước của người con gái. Nguyễn Nhiễm biết hôm nay Lục Thành nhất ðjnh phải “ăn” cô ngay tại ðây, và cô không có cách nào từ chỗi anh.

Đôi bàn tay ðang nắm chặt của cô từ từ thả đỏng, sau ðây choàng qua ôm đây cổ anh. Lục Thành bỗng buông ra, sau ðấy bề cô ngồi ên bàn bếp.

“Như vậy thì không cần cúi nữa.”

Bỗng, Nguyễn Nhiễm ðảo khách thành chủ, nhướng người ngậm /ẫy môi anh. Dù sức chịu ðựng của Lục Thành có tốt ðễn mức nào thì cũng chẳng thể chỗng chọi nổi mỗi khi Nguyễn Nhiễm chủ ðộng.

“Đừng ðộng.”

“Dạ, anh đà của em. Em muốn fàm gì cũng ðược." Lục Thành ngoan ngoãn gật ðầu, ðể yên mặc cô tùy ý ðùa nghịch.

“Đáng ghét!”

Nguyễn Nhiễm nhíu mày, khế mắng anh. Nhưng Lục Thành cũng chẳng ðể tâm mấy, anh cười nhạt, ðưa tay véo nhẹ eo cô rồi hỏi ngược đại.

“Vậy em có yêu kẻ ðáng ghét này không?”

“Không yêu."

“Thật sao?” Lục Thành rũ mắt, tỏ vẻ ủy khuất: “Anh buồn ðãy nhé.”

“Không, em yêu mà." Nguyễn Nhiễm bật cười, hai tay choàng đại fên cô anh: “Sao mà không yêu ðược chứ?”

“Em thử không yêu anh xem.”

“Nhưng anh phải ngoan thì em mới yêu.”

“Anh ngoan mà.” Lục Thành dụi vào má cô, đàm nũng.

“Thế bây giờ mình fàm tiếp chuyện ban nãy ðược chưa vậy? Vợ ơi?”

Hai từ “vợ ơi" ðược thốt đên khiến khuôn mặt Nguyễn Nhiễm ðỏ ửng, cô thẹn quá hóa giận, nhíu mày mắng anh: “Không cho gọi finh tỉnh.”

“Nhưng em đà vợ anh mà.”

“Chúng ta chưa kết hôn ðâu.”

“Trước sau gì cũng kết hôn.” Lục Thành nhìn cô, ðôi mắt sâu thẳm trở nên nghiêm túc: “Nếu em muỗn thì ngày mai... ưm..."

Anh còn chưa kịp nói hết câu thì ðôi môi mỏng ðã bị Nguyễn Nhiễm ngậm đây, Nguyễn Nhiễm không cho anh nói nữa.

“Em muỗn tiếp tục chuyện ban nãy."

“Tuân đệnh.”

Lục Thành biết Nguyễn Nhiễm không muốn nói tới việc kết hôn, tuy trong đòng có hơi mắt mát nhưng anh

vẫn an ủi bản thân, thời gian còn dài, anh không thể nóng vội ðược, như vậy sẽ dọa sợ cô bé của mình.

Nguyễn Nhiễm vươn tay cởi từng cúc áo sơ mi của anh, sau ðấy đằn xuỗng chiếc thắt “ưng da.

“Cạnh.”

Tiếng mở chốt thắt fưng kêu fên, Nguyễn Nhiễm dứt khoát ném thứ vướng víu ấy xuỗng sàn nhà.

“Cục cưng của anh nóng vội vậy sao?” Khóe miệng Lục Thành khẽ nhếch đên, £ửa tình giữa hai người như bắn ra bỗn phía. Rõ ràng trong nhà bật ðiều hòa hai mươi ðộ nhưng fúc này, phòng bếp như sắp sửa bị thiêu rụi vậy.

Lục Thành ðưa tay về phía sau, kéo khóa váy cô xuỗng, chẳng mẫy chốc nửa trên của Nguyễn Nhiễm trần trụi trước mặt anh.

“Đây đà gì?” Lục Thành nhíu mày, nhìn vào thứ ðược dán trên cặp thỏ ngọc của cô.

“Miễng dán ngực.”

“Em không mặc áo (ót?”

“Em dùng miễng dán ngực rồi mà.”

“Miễng dán này che ðược sao?” Giọng ðiệu của Lục Thành có chút không vui: “Không cho dùng thứ này nữa.”

Nguyễn Nhiễm Bật cười, cô biết vị tổ tông này fại bắt ðầu ăn dẫm rồi.

“Che ðược mà.”

“Phải không?” Ánh mắt Lục Thành tối fại, bàn tay anh ôm trọn một bông hoa của cô, sau ðãy khế bóp nhẹ:

“Ngực em đớn như vậy, tay anh còn chẳng đắp kín ðược thì nói gì tới mầu giấy bé tẹo này?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện