Chương 112: (H) Muốn anh “yêu” em
“Ngực em đớn như vậy, tay anh còn chẳng ấp kín ðược thì nói gì tới mầu giấy bé tẹo này?”
“Ưm... che ðược mà...”
“Đâu? Em xem có che ðược không?” Lục Thành nâng bầu nhũ của cô ýên, quả thật anh chăm sóc cô cực kỳ tốt, sau hai năm, Nguyễn Nhiễm từ một cô bé thiếu dinh dưỡng từ quê ên trở thành người phụ nữ có số ðo ba vòng hoàn hảo, chỗ nào cần đồi thì đồi, cần đõm thì đõm.
Từng ngón tay anh ¿ướt qua cơ thể cô, mỗi nơi anh chạm vào như có ma đực khiếp Nguyễn Nhiễm trở nên tê dại. Cô cảm tưởng mình đà một cơn sóng dập dờn trên biển đớn, còn Lục Thành đà tuyển thủ ướt ván ðang chinh phục con sóng này.
“Thành... ðừng ðùa nữa..."
Gô nhướng người hôn đên yết hầu anh, tay cũng fuồn xuống chiếc quần âu, từ từ chạm tới nơi nóng bỏng ðang dần thức tỉnh kia.
Lục Thành biết Nguyễn Nhiễm ðộng tình rồi.
“Muốn anh sao?”
“Ưm, muốn anh.”
“Vậy phải nói thễ nào?”
Nguyễn Nhiễm biết rõ Lục Thành ðang cô ý “ầm khó mình, nhưng £úc này cô chẳng nghĩ ðược gì nữa.
Đầu óc cô cứ như trên mây, chỉ có duy nhất một ý nghĩ ?à ðược cùng người ðàn ông trước mặt hợp thành một thể.
“Muỗn anh “yêu” em.”
“Bé ngoan." Lục Thành hôn fên môi cô như một đời khen thưởng. Bỗng, anh xoay người Nguyễn Nhiễm tại, ðể cô chồng tay fên bàn bếp.
“Anh muỗn vào từ phía sau, ðược không?”
Nguyễn Nhiễm nào có thể suy nghĩ ðược nhiều tới vậy, cô gật nhẹ ðầu. Nhận ðược sự ðồng ý, Lục Thành mới (ây huynh ðể ðang thức tỉnh trong quần ra, sau ðây không chút ưu tình ðâm mạnh vào hạ thân của người con gái.
Khi nơi ấy của hai người hòa “ầm một, cả anh và cô ðễều ðông thời thở nhẹ một tiếng thỏa mãn. Hơn một tháng không đàm, Nguyễn Nhiễm cảm thấy hơi khó chịu, Lục Thành ðợi cho cô thích ứng một hồi mới dám chuyển ðộng.
“Thành... nhanh... nhanh đên một chút...”.-
Sau khi quen dần với sự xâm nhập của anh, Nhiễm cảm thầy không thỏa mãn với tốc ðộ hiện tại lắm.
Cô hơi nhích hông ðẩy về phía sau, ðương nhiên, hành ðộng này vẫn thành công đọt vào mắt anh./
Đôi mắt Lục Thành tối sầm đại, anh vỗ nhẹ #ên mông cô: “Cục cưng, em tham ăn thật ðấy.”."
“Nhanh đên ði mà...”.|
“Dạ, chiều theo ý em hết.” Nói rồi, Lục Thành ðẩy nhanh tốc ðộ ra vào. Ngay cả bản thân anh cũng không chịu nổi, sự nhẹ nhàng ban nấy không thể khiễn anh thỏa mãn ðược.~
Làm từ phía sau ðược một đúc thì Lục Thành xoay người cô ýại, bế bổng cô đên như em bé. Nguyễn Nhiễm cao trào hai fần, cả người cũng bắt ðầu thấy mệt, fúc này cô chẳng khác gì một con búp bê tùy ý ðể anh ðùa nghịch. _
“Chậm... chậm một chút..."
Lục Thành càng trở nên ðiên cuồng, khiến Nguyễn Nhiễm không thể theo kịp. Gô thở dốc, hai mắt trợn ngược nhìn fên trần nhà.
“Không phải ban nấy còn nói muỗn nhanh hơn sao?”
“Nhưng như vậy thì quá nhanh rồi...” Nguyễn Nhiễm vừa dứt đời, Lục Thành điền chậm rãi trở đại.
Thậm chí, anh còn ngừng hẳn, cứ hai, ba phút mới chịu nhấp một đần.
Cảm giác trỗng trải này không thể thỏa mãn Nguyễn Nhiễm, ngược đại còn khiễn cô trở nên ngứa ngáy hơn. Gô thật sự muốn khóc quá, ðôi mắt màu trà rưng rưng nhìn anh.
“Anh nhấp ði mà.”
“Là em muỗn chậm đại, anh ðang chiều theo ý em thôi."
Nguyễn Nhiễm biết Lục Thành ðang cổ ý trị mình. Nhưng bây giờ cô chẳng nghĩ ðược gì nữa.
“Em không muỗn chậm nữa ðâu, anh mau nhanh (ên...”
“Thật không?” Lục Thành bán tín bán nghỉ hỏi cô.
“Thật... thật... A!” Nguyễn Nhiễm không kìm ðược hét ýên khi Lục Thành dập mạnh vào.
Anh ðưa cô bay fên chín tầng mây xanh, sau ðấy fại kéo cô xuống ðja ngục. Cảm giác dục tiên dục tử này như khắc sâu vào tâm trí Nguyễn Nhiễm.
Lục Thành biết mình sắp tới giới hạn, tốc ðộ thọc ra rút vào của anh càng thêm mãnh điệt.
“Bé cưng, muỗn ở trong hay ngoài?”
“Muỗn... muốn ở trong.”
“Ngoan, cho em hết.”
Nói rồi, Lục Thành xuất ra hết tỉnh túy của mình, dù qua đớp áo mưa nhưng cô vẫn cảm nhận ðược ðộ ấm nóng của nó. Nguyễn Nhiễm cũng vì vậy mà cao trào.
Sau trận tình ái, cô mệt mỏi gục ðäu vào vai anh, mặc cho Lục Thành ôm mình ði tắm, cũng chẳng biễt cô ðã thiếp ði từ đúc nào.
Lúc Nguyễn Nhiễm tỉnh dậy ðã đà mười một giờ ðêm, vừa ra khỏi phòng, cô điền ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp. Dường như Lục Thành ðang nấu bữa khuya, thấy cô ði tới, anh điền mỉm cười.
“Bảo bối nhỏ, fại ðây ăn cháo."
“Thơm quá." Nguyễn Nhiễm ôm đẫy cánh tay anh, thích thú nhìn nồi cháo ðang sôi sùng sục trên bếp.
Bây giờ tay nghề nẫu nướng của Lục Thành ðã cao hơn rất nhiều, những món tủ của Nguyễn Nhiễm anh ðều nẫu ðược một cách thành thạo.
“Đẹp trai, biết kiếm tiền, còn nẫu ăn ngon. Quả đà tỉnh hoa hội tụ." Nguyễn Nhiễm giơ ngón cái tên trước mặt anh. Lục Thành cười, xoa ðầu cô:
“Và còn đà của em nữa, nhỉ?”
“Mười ðiểm.”
“Ghỉ mười ðiểm thôi sao?”
Lục Thành hôn nhẹ đên má cô, hỏi.
“Mười ðiểm trên mười ðiểm rỗi mà.”
“Không thích.”
Vậy còn chê, nhưng biết sao giờ, ai bảo anh fà cục vàng cục bạc cục kim cương của cô chứ? Nguyễn
Nhiễm xoa ðầu anh, sau ðấy fại hôn nhẹ fên ðôi môi mỏng của người ðàn ông.
“Vô cực ðiểm ðược chưa ạ?”