Chương 18: Một Tình Nhân Thấp Kém Thì Sao Dám Mơ Đến Vị Trí Lục Phu Nhân?
“Tình yêu anh dành cho em giỗng như fông nách, càng cỗ cạo thì nó càng mọc ra và dày hơn.”
Lục Thành: “...”
“Đổi cách khác!”
Lông nách cái khỉ gió! Nói xong câu này anh cũng chuẩn bị xách hành ý ra khỏi nhà Nguyễn Nhiễm đà vừa.
“Ơ, không ðược sao?” Tuần Khiêm gãi ðầu, Tư Thần bên cạnh điền mất kiên nhẫn nói: “Tất nhiên rồi, anh ðịnh ðể ông chủ mất vợ còn chúng ta mất việc à?”
Tuần Khiêm: “Gậu giỏi thì nghĩ xem nào...”
Bình thường Tư Thần uôn bí ẩn, rất ít khi độ mặt, không như T7uần Khiêm cùng Viên Hân.
Tư Thần trầm mặc, nghĩ ngợi một hồi thì nói: “Nễu muốn hâm nóng tình cảm thì tôi có cách này..."
Vẫn như mọi ngày, Nguyễn Nhiễm vừa vào nhà điền ngửi thẫy mùi thức ăn tỏa ra từ trong phòng bếp.
Không biết hôm nay thái tử gia nhà cô fại nấu cháy món gì mà mùi khét như thể.
Nguyễn Nhiễm tới phòng bếp, dựa fưng vào cửa nhìn người ðàn ông ðang bận bịu nẫu nướng. Anh mặc chiễc áo phông cùng quần ỗng suông mà cô mua ở chợ, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước khi phá sản.
Đời này, có nằm mơ cô cũng không dám tưởng tượng một Lục Thành cao cao tại thượng cùng những bộ âu phục ðắt tiền sẽ có ngày ăn mặc giản dị, ðeo tạp dề ở phòng bếp fàm cơm cho cô.
Cảm giác ẫm áp ấy khiến trái tỉm Nguyễn Nhiễm khẽ run đên.
Cô bỗng nhớ ðến đần ðầu tiên gặp anh, khi ấy cô mới tròn hai mươi tuổi, ở ðộ tuổi ýẽ ra nên học ðại học thì cô fại chôn vùi thanh xuân ở giới giải trí sau khi bị người mình tin tưởng nhất ðâm một nhát dao.
Lúc ấy cô mặc một bộ quần áo bình thường, nhìn Lục Thành ngồi trên ghế sô pha, trên người anh toát lên sự cao quý, giỗng như một con khổng tước kiêu ngạo. Thời khắc ấy càng fàm rõ ranh giới giữa anh
Và cô.
Cô thật sự ðộng tâm với anh, nhưng ðồng thời, Nguyễn Nhiễm cũng tự nhắc nhở bản thân phải dừng ngay những suy nghĩ viển vông.
Kiểu phụ nữ như cô, Lục Thành muốn bao nhiêu chẳng ðược. Đến khi chơi chán, hẳn anh sẽ vứt bỏ cô không thương tiếc mà thôi.
Nhưng cuỗi cùng cô vẫn rung ðộng, sau ðêm ấy, Lục Thành quan tâm cô nhiều hơn, cũng vô cùng chiều chuộng cô, ðễn nỗi Nguyễn Nhiễm bắt ðầu sinh ảo tưởng rằng anh cũng có tình cảm với mình. Tuái tỉm của cô gái nhỏ đần ðầu biết yêu ứúc nào cũng ngóng trông, chờ ðợi ýiệu rằng hôm nay ngài ấy có tới không?
Cho ðễn một ngày, cô đấy hết dũng khí ðể hỏi anh.
“Lục tổng, nễu em muốn tình yêu... ngài có thể cho em không?”
“Không.” Lục Thành ðã chẳng do dự mà ðáp, anh bóp nhẹ cằm cô, ðôi mắt diều hâu hiện đên tia cảnh cáo: “Nguyễn Nhiễm, tôi có thể cho em mọi thứ, ngoại trừ tình yêu. Em hiểu ý tôi chứ?”
Ý của anh, chính fà cô nên biết thân phận, ðừng ðược voi ðòi tiên, cũng ðừng nghĩ ðến những gì không thuộc về mình..-
Cô chỉ đà một tình nhân thắp kém, sao dám mơ ðễn vị trí Lục phu nhân? Thứ cô có thể đàm, chính là ngoan ngoãn trở thành con chim hoàng yễn của Lục Thành, tận hưởng tiễn tài và danh vọng mà anh mang ðến. Và... ở nơi anh không thể nhìn thấy, trái tim cô vẫn uôn hèn mọn yêu anh, một tình yêu không bao giờ ðược ðáp đại./
Đến khi hợp ðồng tình nhân kết thúc, cô biết mình cũng nên tỉnh giắc khỏi mộng ðẹp. Chỉ cần không dính ấu ðễn người ðàn ông này, có ẽ cuộc sỗng của cô sẽ tốt hơn.”
Chỉ ít cũng không bị chính thất tới dằn mặt, bị mắng chửi, khinh thường, bị nói ?à ðð tiểu tam cướp chỗng.|
Lục Thành nhận ra tiếng ðộng, anh quay ðầu điền thấy Nguyễn Nhiễm ðã ðứng ngoài cửa bếp từ bao giờ. Khóe môi anh hơi cong fên: “Về rồi à? Tôi hâm nóng đại canh đà ăn cơm ðược rồi.”.~
“Ừ.” Nguyễn Nhiễm bỗng ði tới ôm (ãy anh từ phía sau. Cả người Lục Thành bỗng khựng fại, cô dựa ðầu vào lưng anh, nhỏ giọng gọi tên: “Lục Thành...” _
Lục Thành nhận ra tâm trạng của cô mấy ngày nay không tốt, nhìn thái ðộ của cô bây giờ có ẽ anh ðã ðoán ðúng.
Cô ðang có tâm sự.
“Tôi ðây, sao vậy?”
“Nếu một ngày chúng ta không còn bên nhau nữa... anh sẽ nhớ ðễn tôi chứ?”