“Ai nói muốn anh làm tình nhân? Tôi bao nuôi anh đồng nghĩa với việc anh phải dọn nhà, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo,... chứ làm ấm giường cái đầu anh ý. Nghĩ sao mà lấy tiền của chị đây dễ vậy bé ơi?”

Lục Thành nghe xong như bị sét đánh ngang tay, nụ cười trên môi ngay lập tức tan biến.

Anh còn tưởng cô muốn bao nuôi anh theo kiểu bao dưỡng nhân tình, nào ngờ ý cô lại là làm người giúp việc trả công theo tháng, có bao ăn ở.

“...” Nước đi này Lục tổng không ngờ tới! Mộng đẹp cũng tan vỡ từ đây.

“Trông anh có vẻ không đồng ý lắm nhỉ? Nếu anh không muốn làm thì thôi, cửa ra ở đằng kia.” Nguyễn Nhiễm nghiêng đầu, lơ đãng hất cằm về phía cửa ra vào. Lục Thành tuy trong lòng rất không hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố nén đau thương. Vội vàng tỏ ra là mình ổn:

“Đâu có, tôi rất đồng ý! Cực kỳ đồng ý luôn!” Lục Thành bất đắc dĩ nở nụ cười ha hả.

Thôi thì cứ đi bước này rồi tính bước tiếp sau, trước hết chỉ cần ở bên cạnh cô là được rồi.

Không phải chỉ là làm việc nhà thôi sao? Cả hợp đồng bạc tỷ anh còn xử lý được thì mấy thứ bếp núc dọn dẹp này chỉ là chuyện nhỏ!

Và thế là Lục tổng bắt đầu ký với Nguyễn Nhiễm một bản hợp đồng lao động.

“Công việc mỗi ngày: dọn dẹp nhà cửa, tưới cây, giặt quần áo, đi chợ, nấu cơm ngày ba bữa, rửa bát, đổ rác,...”

“Lương tháng ba triệu, bao ăn ở, có phụ cấp quần áo. Nếu làm tốt sẽ được thêm tiền thưởng.”

Lục Thành cầm bản hợp đồng lên đọc một tràng, chữ cô vừa xấu mà viết văn lại lủng củng khiến anh cười không ngớt. Nguyễn Nhiễm tức giận đưa tay véo tai anh: “Đừng có cười nữa!”

“Á... đau đó em!” Lục Thành cắn răng, lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi. Còn dám véo tai anh nữa, nhưng anh có phải trẻ con đâu mà dùng cách này!

“Ai kêu anh cứ cười.” Nguyễn Nhiễm tha cho anh, càng ngày cô càng không hiểu nổi Lục Thành hiện tại. Không lẽ sau khi phá sản thì con người ta cũng đổi tính đổi nết luôn sao? Nhưng bỗng dưng đang từ tình nhân lại lên thành bà chủ của anh, trong lòng Nguyễn Nhiễm không tránh khỏi chút đắc ý. Để xem sau này anh còn dám lớn tiếng với cô nữa không!

Nguyễn Nhiễm thấy thời gian không còn sớm, mà cô cũng hơi buồn ngủ, hai mắt như muốn díu chặt vào nhau nên cô không thể thức được nữa. Liền về phòng ngủ, nhưng lúc tới cửa phòng cô mới nhận ra nãy giờ Lục Thành vẫn luôn đi theo sau cô. Nguyễn Nhiễm quay đầu, nhíu mày hỏi:

“Anh đi theo tôi làm gì?”

“Thì đi ngủ.” Lục Thành thành thật trả lời.

Nguyễn Nhiễm: “Ơ hay, anh đi ngủ thì vô phòng tôi làm gì?”

Tính giở trò gì với cô đấy à? Cảm giác phòng bị khiến đầu Nguyễn Nhiễm tỉnh táo lại, tại sao cô lại quên mất cái tên này biến thái thế nào chứ!

“Cả căn chung cư này chỉ có duy nhất một phòng ngủ, không phải bình thường tôi vẫn ngủ chung với em sao?” Lục Thành nhún vai, vô tội trả lời.

Bọn họ ngủ chung nhiều như vậy, giờ cô còn bày đặt phòng bị anh làm gì?

“Lúc trước khác, bây giờ khác. Anh ngủ trên sô pha.”

Lục Thành nghe vậy thì mặt liền xụ lại: “Nhưng sô pha nhỏ quá, tôi không nằm được.”

Nguyễn Nhiễm chống cằm nhìn sô pha rồi lại nhìn Lục Thành, với dáng người này ít nhất cũng phải cao trên một mét tám, đúng là không vừa thật. Nhưng ngoài sô pha ra thì chẳng có chỗ nào cho anh nằm cả.

Nguyễn Nhiễm còn đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên eo cô bị một cánh tay ôm lấy. Lục Thành bất ngờ ghé vào vành tai cô, dụ dỗ:

“Hay giờ em vắt kiệt sức lao động của tôi mỗi ngày đi, kiểu như sáng làm giúp việc, tối làm ấm giường. Thế này thì người được lợi chỉ có em thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện