Chương 3007 *ĐÐã chết bao nhiêu người?” Lâm Dương khản giọng hỏi. “Tám đại trưởng lão chết trận bốn người, đệ tử thương vong nhiều hơn ba nghìn người, rất nhiều người đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn, chúng tôi liều mạng với đám người Huyết Ma Tông kia, có vài người chết rất thảm, tan xương nát thịt!” Người nọ kêu khóc, không ngừng dập đầu với Lâm Dương: “Chưởng môn, cậu nhất định phải báo thù cho Dịch môn chủ, cho những anh em đồng môn đã chết của chúng ta
Lâm Dương yên lặng nhìn người nọ, vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng chân giẫm lên, sau đó xoay người đi vào phòng phẫu thuật.
Vết thương của Dịch Quế Lâm là ở tim.
Tim của ông ta đã bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng, còn bị
đâm thêm một kiếm, cả trái tim gần như đều đã nát rồi, vết thương này so với vết thương của Mã Hải thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều, nếu chỉ dựa vào kim châm cứu sẽ không thể cứu sống được ông ta.
Lâm Dương lấy sâm hoàng ra, cắt ra một miếng nhỏ, nghiền thành bột phấn, bôi lên vị trí trái tim của Dịch Quế Lâm, sau đó dùng phương pháp châm cứu du long.
Lần phẫu thuật này phải kéo dài đến bốn tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Đến khi Lâm Dương bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cả người anh đã thấm đẫm mồ hôi.
Trời cũng đã tối rồi.
Anh hít vào một hơi, lấy điện thoại ra, gọi đến một dấy số. “Giáo chủ!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Nguyên Tinh.
“Truyền mệnh lệnh của tôi, sáng sớm ngày mai, lập tức tập hợp tất cả giáo chúng tiến về phía Huyết Ma Tông!”
“Tất cả giáo chúng?” Nguyên Tinh ngạc nhiên: “Giáo chủ, ý cậu là…”
“Ngay cả đệ tử gác cổng cũng không được vắng mặt, ai không đến, tất cả đều xử tử!” Lâm Dương lạnh lẽo nói.
Cả người Nguyên Tinh run lên, ông ta hiểu được Lâm Dương đã nổi giận, lập tức đáp lời: “Dạ thưa giáo chủ, tôi lập tức truyền Đông Hoàng thần lệnh!”
Sau đó Lâm Dương lại gọi điện thoại cho Tào Đức Duy của Trường Cổ.
Nghe được mệnh lệnh, Tào Đức Duy cũng lập tức hành động.
Hai giáo phái lớn nhất nhì đồng loạt hành động.
Lâm Dương một mình lái xe chạy tới Huyết Ma Tông trước. Trên đường, anh lại gọi một cuộc điện thoại.
Là cho Trịnh Nam Thiên.
“Tôi biết ngay thằng nhóc cậu sẽ gọi cho tôi mà, mọi chuyện như thế nào rồi? Học viện đã ổn định rồi à?” Giọng nói của Trịnh Nam Thiên mang theo chua xót và bất đắc dĩ. Lâm Dương không hề hé răng đáp lời.
Một lát sau, anh mới mở miệng.
“Ông Trình, nếu như ông không thể quản lý võ đạo cho thật tốt, vậy thì để tôi quản lý thay cho ông: Trịnh Nam Thiên giật mình, lập tức hiểu được ý của Lâm Dương, ông ta vội vàng quát khẽ: “Lâm Dương, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có tùy tiện làm bậy, chuyện này không đơn giản như vậy đâu!”
Nhưng hiển nhiên Lâm Dương không nghe lời ông ta nói, thấp giọng đáp: “Hy vọng không có lần saul”
Nói xong tắt máy luôn.
“Lâm Dương! Lâm Dương.. ” Trịnh Nam Thiên hô to vào điện thoại, nhưng đã không còn ai trả lời.